Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 77

Kiều Nhã Linh không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, cô đỏ mặt nhìn anh, lúng túng giải thích: “Tôi… tôi tìm điện thoại.”

Hoàng Tuấn Khải siết chặt cô vào lòng, thân dưới của cô chạm vào.

thứ to lớn của anh. Kiều Nhã Linh hoảng hốt đẩy anh ra, nhưng lại bị anh ấn vào mạnh hơn. Hoàng Tuấn Khải thở dài nói: “Kiều Kiều, em thật biết trêu chọc người khác”

Kiều Nhã Linh ngại ngùng nói: ôi không c: Hoàng Tuấn Khải thấp giọng cười: “Thật sao?”

Kiều Nhã Linh ngọ nguậy trong lòng anh, làu bàu: “Anh đừng có tưởng ai cũng có suy nghĩ đen tối giống như anh”

Hoàng Tuấn Khải bật cười, cúi đầu cắn lên vai cô. Kiều Nhã Linh giật nảy người, Hoàng Tuấn Khải ngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn dấu đỏ anh vừa tạo ra. Kiều Nhã Linh bực mình nói: “Hoàng Tuấn Khải, anh đừng có làm càn! Đang ở nơi công cộng đấy, anh giữ ý tứ một chút đi!”

Hoàng Tuấn Khải nói: “Không thích!”

Kiều Nhã Linh bất lực nhìn anh, Hoàng Tuấn Khải lại hạ môi xuống mặt cô, chạm nhẹ lên trán, hai bên má, rồi đến môi. Kiều Nhã Linh bị hành động rất đỗi dịu dàng này của anh làm cho rung động, cô khép mắt lại, người hơi run run. Hoàng Tuấn Khải nhìn cô đầy cưng chiều, thấy hai má cô hồng hồng, anh bật cười, đưa tay cọ nhẹ.

Kiều Nhã Linh lập tức mở mắt ra, buồn bực với phản ứng của mình, cô không vui nói: “Anh tránh ra đi!”

Càng nói anh lại càng bám lấy cô không rời, giống như một chú cún hít hít ngửi ngửi trên người cô. Đôi mắt anh nhắm nghiền lại, dường như vô cùng thỏa mãn. Kiều Nhã Linh hết nói nổi, lân đầu tiên cô thấy Hoàng Tuấn Khải trở nên như thế này, mặc dù khiến cô khó chịu, nhưng trông anh bây giờ cũng… khá đáng yêu.

“Nếu anh không tránh ra, tôi sẽ hét lên đấy!” – Kiều Nhã Linh thấp giọng dọa nạt.

Hoàng Tuấn Khải nhìn cánh môi đỏ mọng hết đóng lại mở của Kiều Nhã Linh, yết hầu anh lên xuống, không kìm được dán lên môi cô lần nữa. Kiều Nhã Linh “ưm” một tiếng kháng nghị, nhưng cuối cùng cũng phải giơ tay đầu hàng. Kiều Nhã Linh không chịu được sự tấn công như bão táp của anh, cô ngửa đầu ra sau, Hoàng Tuấn Khải rất nhanh giữ lấy gáy cô, tiến vào sâu hơn.

Kiều Nhã Linh vụng về không biết làm gì, Hoàng Tuấn Khải chủ động dẫn dắt cô. Anh cầm tay cô vòng lên eo mình, sau đó ôm lấy eo cô. Hai người đắm chìm trong hơi thở của nhau, quên hết cảnh vật xung quanh, trong mắt chỉ có đối phương. Hoàng Tuấn Khải rời khỏi môi cô, tiến xuống dưới, hôn lên cần cổ trắng ngần của cô.

Kiều Nhã Linh mở miệng ngăn cản, giọng cô cũng khàn cả đi: “Đừng…”

Hoàng Tuấn Khải không quan tâm, phần dưới của anh ma sát lên người cô, hiện giờ anh rất nóng, anh muốn được cô xoa dịu. Anh lại cuốn lấy đôi môi cô, cùng cô dây dưa không rời.

Có tiếng chân bước về phía họ, Kiều Nhã Linh hốt hoảng vùi đầu vào lồng ngực anh. Hoàng Tuấn Khải cũng nhanh chóng bao bọc lấy người cô, đưa lưng mình ra ngoài. Tiếng bước chân nhỏ dần rồi biến mất hẳn, Kiều Nhã Linh thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt với Hoàng Tuấn Khải: “Tại anh đấy, nếu bị nhìn thấy thì sao?”

Hoàng Tuấn Khải bưồn bực vì bị cắt ngang, nói: “Mẹ nó! Thật muốn ‘làm’ em ở ngay đây!”

Hoàng Tuấn Khải, anh còn có thể vô lại hơn được nữa không?

Hoàng Tuấn Khải vuốt ve đôi môi bị anh cắn đến sưng mọng của Kiều Nhã Linh, thấp giọng cười một tiếng. Son môi của cô đã bị anh nuốt hết sạch, trên môi anh còn dính một chút màu đỏ, nhìn rất tà mị.

Hoàng Tuấn Khải híp mắt nhìn cô, váy trên người cô xộc xệch, ở cổ và vai có một vài dấu đỏ mờ ám, cơ thể mềm nhữn dựa vào lòng anh. Đôi mắt anh tối lại, tiếp tục cúi đầu muốn cướp đoạt hơi thở của Kiều Nhã Linh.

Lần này Kiều Nhã Linh kiên quyết không cho anh muốn làm gì thì làm, cố gắng đẩy anh ra. Ở nơi công cộng mà lại có những hành động như vậy thật đáng xấu hổ, Hoàng Tuấn Khải không ngại nhưng cô ngại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK