Chương 516
Hoàng Tuấn Khải không nghĩ gì nhiều, Kiều Nhã Linh mỗi khi đến kỳ đèn đỏ bụng đều rất đau, cơ thể khó chịu nên tính khí cũng nóng nảy hơn. Hoàng Tuấn Khải lại gần Kiều Nhã Linh, muốn dùng tay ủ ấm bụng cho cô giống như ngày trước. Thế nhưng Kiều Nhã Linh lại hất tay anh ra, cô vẫn đưa lưng về phía anh, lạnh lùng nói: “Không cần đâu”
Hoàng Tuấn Khải rốt cuộc cũng hiểu ra, cô đang cự tuyệt anh.
Hoàng Tuấn Khải lặng lẽ nhìn cô, gương mặt trở nên ảm đạm. Sự cuồng nhiệt qua đi, thứ còn lại chỉ là một đống tro tàn. Kiều Nhã Linh muốn vạch ra ranh giới, cô thực sự đã quyết định từ bỏ anh rồi.
Nhưng Hoàng Tuấn Khải không muốn như vậy, anh tỏ ra vẫn bình thường, mỉm cười nói: “Bây giờ em có muốn ăn gì không để anh đi mua? Cháo gà nhé? Hay em muốn ăn cơm?”
Kiều Nhã Linh vẫn không nói một lời nào, thái độ vô cùng lạnh nhạt, mặc cho Hoàng Tuấn Khải có nói gì cũng không để tâm.
Sau đó dường như nhớ ra chuyện gì, cô mở túi lấy tiền rồi giơ ra trước mặt Hoàng Tuấn Khải. Hoàng Tuấn Khải sững người nhìn Kiều Nhã Linh, không tại sao cô lại đưa tiền cho anh. Hoàng Tuấn Khải hoang mang nói: “Em đưa tiền cho anh làm gì?”
Kiều Nhã Linh lãnh đạm nói: “Đây là tiền mua băng vệ sinh, anh cầm đi”
Lời nói của Kiều Nhã Linh giống như một nhát búa bổ thẳng vào đầu Hoàng Tuấn Khải. Gương mặt anh dần đanh lại, ánh mắt cũng lạnh đi, bờ môi mím chặt. Hoàng Tuấn Khải siết chặt tay, anh đè nén nói: “Kiều Nhã Linh, em có ý gì?”
Kiều Nhã Linh cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cô rất lạnh lùng và xa cách, tựa như người ở trước mặt chỉ là một kẻ xa lạ với cô. Kiều Nhã Linh bình thản lên tiếng: “Không phải rất rõ ràng rồi sao? Anh mua hộ tôi băng vệ sinh, tôi phải trả lại tiền cho anh chứ? Chúng ta không có quan hệ gì, làm sao tôi có thể tùy ý dùng tiền của anh được”
Hoàng Tuấn Khải đờ người ra, hành động của cô đã khẳng định một cách dứt khoát và rõ ràng rằng, bọn họ đã không còn liên quan đến đối phương nữa. Trong mắt cô, anh chỉ là một người bình thường.
Số tiền mua băng vệ sinh chỉ có vài chục nghìn, nhưng cô vẫn nhất quyết muốn trả lại cho anh. Hoàng Tuấn Khải nở nụ cười chua xót: “Kiều Nhã Linh, em có cần phải tàn nhãn như vậy không?”
Kiều Nhã Linh quay mặt đi, cô không thể nào nhìn vào đôi mắt anh được nữa. Đau đớn, tuyệt vọng, khổ sở và thê lương… tất cả đều hiện rõ trong mắt anh. Kiều Nhã Linh biết hành động của mình có bao nhiêu lạnh lùng tàn nhẫn.
Cô và anh đã từng rất thân thiết, anh có thể làm bất cứ chuyện gì, mua tất cả những thứ cô muốn để làm cô vui lòng.
Nhưng giờ đây, khoảng cách giữa họ đã xa đến mức vài chục nghìn đồng cũng phải rạch ròi. Kiều Nhã Linh không muốn nợ anh bất cứ điều gì nữa, dù sẽ khiến anh tổn thương, nhưng cô nghĩ mình nên làm như vậy.
Kiều Nhã Linh nói: “Tôi đã nói rồi, tuy hận thù đã không còn, nhưng chúng ta cũng không thể quay lại như trước nữa. Tôi không còn là người nhà họ Hoàng, không còn là em gái anh, vậy giữa chúng ta là quan hệ gì?
Chẳng là gì cả. Anh đã có cuộc sống riêng của mình, tôi cũng vậy, tôi cảm thấy chúng ta không nên tiếp tục dây dưa với nhau, như vậy chỉ khiến những người bên cạnh chúng ta tổn thương mà thôi”
Hoàng Tuấn Khải không nói gì, anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt khiến người ta đau lòng như thế. Kiều Nhã Linh cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, chính cô cũng cảm thấy vô cùng hỗn loạn.
Cô biết rất khó để chấp nhận rằng họ không còn là gì trong cuộc đời đối phương, bọn họ chỉ còn là những kẻ đã từng lướt ngang qua đời nhau. Số phận đưa đẩy, dòng đời như nước cuốn, chúng ta đã không còn là chúng ta của ngày xưa nữa.
Vì vậy, chỉ có thể lãng quên nhau.
Hoàng Tuấn Khải cứ đứng bất động rất lâu, lâu đến mức, Kiều Nhã Linh cứ tưởng thời gian đã ngừng lại. Hoàng Tuấn Khải cuối cùng cũng lên tiếng: “Anh ra ngoài một lát”
Kiều Nhã Linh lặng lẽ dõi mắt theo bóng lưng anh, cô thở dài não nề, trong lòng càng thêm xót xa. Thà anh cứ nổi giận, phẫn nộ chất vấn cô, còn hơi là im lặng nhìn cô bằng anh mắt đơn độc ấy. Nó khiến cô cảm thấy bản thân như đang mang tội vậy.
Hoàng Tuấn Khải bước ra ngoài hành lang, anh hướng mắt về phía bầu trời đêm, liên tục rít điếu thuốc trong tay. Tàn thuốc rơi lả tả dưới đất, Hoàng Tuấn Khải hút rất nhiều thuốc, làn khói trắng dày đặc giống như sương mù vây chặt lấy anh.
Trong lòng Hoàng Tuấn Khải vô cùng khó chịu, anh không thể tiếp tục ở lại trong căn phòng đó nữa. Anh sợ mình sẽ phát điên lên và làm tổn thương Kiều Nhã Linh. Hoàng Tuấn Khải trâm mặc hút thuốc, để màn đêm đặc quánh nhấn chìm bản thân.