Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 346

Kiều Phương Ly túm lấy tay Trần Mai Hương, cầu xin: “Mẹ, tha cho cô ta đi. Có bao nhiêu người đang nhìn mẹ đấy, mẹ nghĩ cho con một chút đi được không? Rốt cuộc mẹ muốn con phải xấu hổ trước mặt người khác đến mức nào nữa?”

Kiều Phương Ly đã quá nhiều lần bị mất mặt bởi mẹ mình, Trân Mai Hương gây ra rất nhiều rắc rối cho cô ta. Mọi lần còn có giới hạn, nhưng hôm nay Trần Mai Hương đã mất kiểm soát, làm loạn trong bữa tiệc của nhà họ Nguyễn, hơn nữa còn có ý định giết người.

Thấy con gái không đứng về phía mình, Trần Mai Hương cáu tiết quát lên: “Mày thì biết cái gì mà nói, không phải tao vì mày nên mới làm vậy à? Con ranh này nếu không cho nó một bài học thì nó không bao giờ biết điều. Tao phải rạch lên mặt nó mấy nhát, xem nó còn vênh váo được nữa không!”

Nói rồi Trần Mai Hương càng trở nên điên cuồng hơn, bà ta nhấc tay lên, cảm thẳng xuống mặt Kiều Nhã Linh. Động tác của bà ta vô cùng nhanh, Kiều Nhã Linh cảm nhận được cái chết gần trong gang tấc. Cô nhắm chặt mắt lại, chờ đợi cơn đau xé da xé thịt truyền đến.

Mọi người xung quanh hét lên, hoảng sợ không dám nhìn. Đột nhiên một bóng người cao lớn lao vụt đến, trước khi mảnh thủy tinh cảm vào cổ Kiều Nhã Linh thì anh ta đã đá mạnh lên tay Trân Mai Hương. Sau đó anh ta lại nện thêm một cú đá thật mạnh lên bụng bà ta.

Trần Mai Hương ngã lăn xuống đất, rên la thảm thiết. Bộ dạng bà ta thảm hại và nhục nhã, gương mặt bà ta nhăn nhó vì đau đớn. Kiều Phương Ly sợ hãi chạy về phía Trần Mai Hương, đỡ bà ta dậy.

Người đàn ông tiến lại gần Kiều Nhã Linh, cúi người giơ tay về phía cô, cất giọng trầm thấp: “Cô có sao không?”

Kiều Nhã Linh mở mắt ra, lập tức ngẩn người.

Người đàn ông trước mặt Kiều Nhã Linh có vóc dáng rắn rỏi cao lớn, gương mặt góc cạnh cương nghị, đặc biệt là đôi mắt đen sâu hun hút. Kiều Nhã Linh chớp mắt nhìn anh ta, sau đó lại nhìn hai mẹ con Trần Mai Hương đang ngồi bệt dưới đất. Người đàn ông lặp lại câu hỏi: “Cô vẫn ổn chứ? Có đứng dậy được không?”

Kiều Nhã Linh thở phào nhẹ nhõm, cô đã thoát chết trong gang tấc, tất cả đều nhờ người đàn ông này. Kiều Nhã Linh cầm lấy tay anh ta, sau đó được anh ta kéo lên. Kiều Nhã Linh nhìn anh ta đầy cảm kích: “Cảm ơn anh”

Anh ta gật đầu, sắc mặt không chút biểu cảm. Trần Mai Hương sau khi bị đá một cú đau điếng thì vô cùng tức giận.

Bà ta lồm cồm bò dậy, gương mặt méo mó phẫn nộ, tay chỉ vào mặt người đàn ông kia, quát lớn: “Anh là ai mà xen vào chuyện của người khác hả? Anh lại còn dám đánh tôi nữa, tôi nói cho anh biết, tôi đáng tuổi mẹ anh đấy! Ở nhà bố mẹ không dạy dỗ anh tử tế à, đúng là mất dạy!”

Trần Mai Hương cứ măng sa sả vào mặt người đàn ông kia, bộ dạng chua ngoa đanh đá. Suýt chút nữa là bà ta trả thù được rồi, thế nhưng lại bị người khác phá hỏng, còn bị đánh đau nhức hết cả người.

Người đàn ông kia lạnh lùng nhìn Trân Mai Hương, lãnh đạm nói: “Đề nghị bà chú ý n tiếng nói của mình. Tôi là vệ sĩ của cô Nguyễn Thư, đến đây giải quyết vụ hỗn loạn này”

Trần Mai Hương sững người, còn Kiều Phương Ly ở bên cạnh thì tái mặt. Phạm Bách – vệ sĩ của Nguyễn Thư tiếp tục nói: “Hôm nay là sinh nhật của cô Nguyễn Thư, đáng nhẽ lại là một ngày.

vui nhưng lại bị bà phá hoại tất cả. Bà có biết mình đã gây ra chuyện gì không? Bà đứng trong biệt thự nhà họ Nguyễn, dùng lời nói công kích cô gái này, còn có hành động gây nguy hiểm đến tính mạng cô ấy. Bữa tiệc của cô Nguyễn Thư nhờ bà mà trở thành một mớ hỗn độn, cô chủ rất tức giận.”

Trần Mai Hương lúc này mới tỉnh táo, bà ta nhìn xung quanh, tất cả khách khứa đều vây kín, nhìn bà ta bằng ánh mắt chê trách coi thường.

Trên lầu, Nguyễn Thư đang rũ mắt nhìn bà ta, sắc mặt cực kỳ xấu. Trân Mai Hương bây giờ mới cảm thấy sợ hãi, bà ta cúi đầu, lắp bắp nói: “Tôi, tôi… tại cô ta chọc giận tôi nên tôi mới không khống chế được cảm xúc của mình” – Trần Mai Hương chỉ vào Kiều Nhã Linh, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô – “Tất cả là tại cô ta, mấy người hãy trách cô ta ấy”

Kiều Nhã Linh nhếch miệng cười khẩy, bà ta đúng là quá khốn nạn.

Trần Mai Hương là người gây chuyện trước, đến khi cô phản bác lại thì bà ta lại nổi điên muốn giết cô. Kiều Nhã Linh lạnh lùng nhìn bà ta: “Bà đừng có ngậm máu phun người! Ở đây có bao nhiêu con mắt đã chứng kiến việc bà đã xúc phạm tôi thế nào, bây giờ bà định trốn tội sao? Vừa nãy bà hung hăng lắm cơ mà, bây giờ lại tỏ ra tội nghiệp che mắt ai đây?”

Trần Mai Hương nghiến răng nói: “Mày đừng có đổ điêu cho tao, chính mày….”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK