Chương 355
Chụp ảnh xong, Kiều Nhã Linh vội vàng tách khỏi Hoàng Tuấn Khải, lúng túng chạy ra ngoài trước. Kiều Nhã Linh thân thờ đứng ở ngoài hành lang, cô không rõ cảm xúc hiện tại của mình là gì. Dù sao cô cũng đã quyết định trở thành mẹ nuôi của Tiểu Kiệt, cô sẽ làm hết sức có thể, yêu thương và chăm sóc thằng bé. Kiều Nhã Linh sẽ bù đắp quãng thời gian cô đơn thiếu thốn tình thương của mẹ cho Tiểu Kiệt, khiến thằng bé trở thành người hạnh phúc nhất thế gian này.
Kiều Nhã Linh bất giác đưa mắt nhìn vào bên trong, Hoàng Tuấn Khải đang nói chuyện gì đó với người phụ trách. Kiều Nhã Linh trở nên bần thần, không biết, mẹ ruột của Tiểu Kiệt rốt cuộc là ai? Cô rất tò mò về người đó, nhưng lại nghĩ không ra cô gái ấy là người thế nào. Ánh mắt Kiều Nhã Linh trở nên sầu muộn, có lẽ anh lại đa tình đi tìm phụ nữ ở bên ngoài, sau đó bất cẩn có con cũng nên.
Hoàng Tuấn Khải sau khi hoàn thành xong mọi thứ thì bước ra ngoài, trông thấy Kiều Nhã Linh đang đứng ngẩn người thì mỉm cười tiến lại. Hoàng Tuấn Khải vỗ nhẹ lên đầu cô, Kiều Nhã Linh giật mình quay người lại. Hoàng Tuấn Khải nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô liền bật cười, vui vẻ nói: “Đang nhớ đến anh sao?”
Kiều Nhã Linh lập tức quay đầu lại, nhàn nhạt đáp: “Không có.”
Hoàng Tuấn Khải nhìn cô, trong lòng có cảm giác nhẹ nhõm không nói thành lời. Anh đang nỗ lực hết sức mình, từng bước từng bước thu hẹp khoảng cách giữa hai người lại. Kiều Nhã Linh bây giờ sẽ chăm sóc con trai của anh, ở trong nhà anh, điều này khiến anh vô cùng mãn nguyện. Hoàng Tuấn Khải đứng song song bên cạnh Kiều Nhã Linh, mỉm cười nói: “Bây giờ em đã là mẹ nuôi của Tiểu Kiệt rồi”
Kiều Nhã Linh “ừ” một tiếng rất nhỏ, nếu không phải xung quanh đang yên tĩnh, có lẽ anh đã không thể nghe thấy. Hoàng Tuấn Khải đưa mắt nhìn Kiều Nhã Linh, trông cô không có vẻ gì là vui mừng hay hạnh phúc.
Sự trầm mặc u buồn bao phủ trên gương mặt cô, ánh mắt cô nhìn vào khoảng không phía trước, mờ mịt và thê lương. Tâm trạng Hoàng Tuấn Khải trùng xuống, anh mím môi, trong lòng có chút tự giễu. Hình như người vui vẻ, chỉ có duy nhất một mình anh.
Hoàng Tuấn Khải không nén được tiếng thở dài, anh thấp giọng nói: “Kiều Kiều, em đang nghĩ gì?”
Cơ thể Kiều Nhã Linh hơi động đậy, tầm mắt cô hạ xuống dưới. Dưới chân cô là một bông hoa đã héo rũ, cánh hoa tàn tạ bợt bạt.
Trước khi rụng xuống, nó hẳn là một bông hoa vô cùng rực rỡ xinh đẹp. Kiều Nhã Linh cất tiếng: “Tôi đã từng nghĩ, anh sẽ không trở lại Việt Nam nữa, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại. Nhưng không ngờ ba năm sau, tôi và anh lại một lần nữa đứng bên cạnh nhau”
Số phận là một thứ gì đó rất khó đoán và không thể nào lường trước. Như năm ấy, cô không ngờ mình sẽ mất đi gia đình, sau đó lại được Hoàng Tuấn Khải cưu mang, sống một cuộc sống mà mình chưa bao giờ dám mơ ước. Trải qua những chuyện trong quá khứ, Kiều Nhã Linh đã hiểu ra được nhiều điều, cũng đã chấp nhận sự bất công đến tàn nhẫn của hiện thực. Cô cho rằng, Hoàng Tuấn Khải từ nay về sau sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của cô. Nhưng số phận lại một lần nữa khiến họ va vào nhau.
Hoàng Tuấn Khải thì khác, anh chưa bao giờ từ bỏ ý định muốn gặp lại Kiều Nhã Linh. Chỉ là, những quyết định trong quá khứ của cô khiến anh từng đau khổ và chùn bước.
Nhưng bây giờ họ đang ở cạnh nhau, và anh không muốn vụt mất cô một lần nào nữa. Hoàng Tuấn Khải nhìn Kiều Nhã Linh, thấp giọng nói: “Ba năm nay, em có bao giờ nhớ đến anh không?”
Kiều Nhã Linh mím chặt môi, gương mặt cứng đờ đến mức khó coi.
Trong suốt ba năm xa cách, cô chưa bao giờ thôi nghĩ đến Hoàng Tuấn Khải. Những kí ức đẹp đẽ mà sầu thảm luôn giày vò tâm trí cô, và nỗi đau trong quá khứ vẫn không ngừng nhức nhối nơi ngực trái. Kiều Nhã Linh nghĩ, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không quên được anh.
Kiều Nhã Linh mở miệng, thanh âm của cô hời hợt và lạnh lùng: “Không, một lần cũng chưa từng nhớ”
Hoàng Tuấn Khải cũng đã đoán trước được câu trả lời của cô, anh cúi đầu cười khổ. Hoàng Tuấn Khải nói: “Kiều Kiều, em thật vô tình”
Kiều Nhã Linh hờ hững nói: “Vậy sao?”
Điều đáng sợ nhất chính là bị lãng quên, Hoàng Tuấn Khải luôn mong rằng, một phần nào đó trong trái tim cô sẽ luôn dành cho anh, không cách nào gạt bỏ. Hoàng Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh một màu xanh vô tận, ánh mắt anh xa xăm, như muốn hòa mình vào nỗi buồn rộng lớn của thế gian. Hoàng Tuấn Khải cất tiếng: “Anh không tàn nhãn như em” – Hoàng Tuấn Khải quay đầu nhìn cô, thấp giọng nói – “Ba năm nay, anh rất nhớ, rất nhớ em”
Kiều Nhã Linh cúi đầu cười khẽ, Hoàng Tuấn Khải cứng đờ người, nhìn cô đầy nghi hoặc: “Sao em lại cười?”