Chương 423
Vũ Thế Phong thấp giọng nói: “Mười hai năm, đúng là khó có thể quên”
Kiều Nhã Linh nở nụ cười ảm đạm: “Đúng vậy, không phải là một, hai năm, mà là mười hai năm. Giá mà ngay từ đầu họ đối xử với tôi tệ bạc, thì có lẽ bây giờ tôi đã không đau lòng đến như vậy. Thế nhưng trước khi tất cả bị tan vỡ, mọi thứ quá đẹp đẽ, đẹp đến mức hủy hoại tâm hồn tôi trong hồi ức trong trẻo. Trái tim tôi đã chết đi một nửa, nhưng kỉ niệm về nơi này lại không biến mất một chút nào”
Vũ Thế Phong có thể cảm nhận được nỗi buồn sâu thẳm trong lòng Kiều Nhã Linh. Nhìn gương mặt hoài niệm và thê lương của cô, anh ta cảm thấy lồng ngực mình cũng đau nhói. Quá khứ có ý nghĩa với cô như thế nào, Vũ Thế Phong không thể hiểu được. Anh ta chỉ biết một điều, cô yêu nơi này, cũng yêu người đàn ông thuộc về ngôi nhà ấy. Tình cảm của cô sâu nặng đến mức, chúng cắm rễ trong lòng cô, sinh sôi nảy nở, lúc dứt bỏ cũng là lúc trái tim cô tan nát.
Vũ Thế Phong thở dài nói: “Quá khứ có đẹp đến đâu cũng chỉ là quá khứ, em phải sống cho.
hiện tại và tương lai, đừng mãi đắm chìm vào quãng thời gian không thể níu giữ lại ấy”
Kiều Nhã Linh quay đầu nhìn Vũ Thế Phong, ánh mắt cô dường như đã giấu nhẹm mọi tâm tư trong lòng, tĩnh lặng như mặt hồ yên ả. Kiều Nhã Linh cười nói: “Tôi biết chứ, tôi chỉ đang hoài niệm một chút thôi”
Sau khi rời khỏi Việt Nam, Kiều Nhã Linh sẽ để lại tất cả ở phía sau.
Cô không níu kéo những gì đã qua, càng không muốn giữ lại thứ tình cảm đã héo úa trong lòng. Hoàng Tuấn Khải, Tiểu Kiệt, Tuyết Loan, Tuyết Phi… tất cả bọn họ sẽ biến mất khỏi cuộc sống của cô. Kiều Nhã Linh không còn gì luyến tiếc, chỉ cảm thấy đau lòng vì Tiểu Kiệt.
Kiều Nhã Linh nói: “Tôi vừa hi vọng rằng Tiểu Kiệt sẽ nhanh chóng quên tôi, lại vừa mong rằng thằng bé sẽ mãi lưu giữ ký ức về tôi, tôi đúng là bưồn cười phải không? Nhưng suy cho cùng, tôi vẫn mong thằng bé có được một người mẹ yêu thương thằng bé hết lòng, có một gia đình trọn vẹn hạnh phúc. Tôi chỉ đơn thuần là người lướt qua thế giới của thằng bé, Tiểu Kiệt rồi cũng sẽ không còn nhớ đến tôi nữa”
Vũ Thế Phong thấp giọng nói: “Thăng bé có cuộc đời của mình, em cũng vậy. Nhã Linh, em nhất định cũng sẽ có được hạnh phúc”
Vũ Thế Phong nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến và chân thành. Kiều Nhã Linh nở nụ cười buồn man mác, cô tựa đầu lên cửa kính, dõi mắt nhìn vào bên trong căn biệt thự, thờ ơ nói: “Hạnh phúc ư? Tôi cũng mong là như vậy”
Lúc này ở trong nhà họ Hoàng, cả ba người đã ăn xong bữa cơm.
Tiểu Kiệt nhanh nhảu lên gác chuẩn bị quần áo để đi học, chỉ còn Hoàng Tuấn Khải và Tuyết Loan ở lại. Tuyết Loan nhìn theo bóng lưng Tiểu Kiệt, sau đó quay lại đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Hoàng Tuấn Khải. Tuyết Loan cắn môi, cúi đầu nói: “Chuyện vừa nấy, em xin lỗi”
Hoàng Tuấn Khải rút ra một điếu thuốc, lặng lẽ rít một hơi: “Lần sau em đừng nói mấy lời như vậy trước mặt Tiểu Kiệt nữa, không hay đâu”
Tuyết Loan siết chặt quai túi xách, nhỏ giọng nói: “Vâng.”
Hoàng Tuấn Khải từ trước đến giờ vẫn không thích Tuyết Loan đề cập đến chuyện của bọn họ, nên cô ta không bao giờ đi quá giới hạn, đây là lần đầu tiên. Hai người họ quen biết nhau từ nhỏ, được gia đình hai bên vun đắp tình cảm, chờ ngày về một nhà.
Nhưng trong mắt anh, cô ta chỉ là một đứa em gái không hơn không kém. Cô ta rõ ràng là người có thể danh chính ngôn thuận ở bên anh, nhưng anh lại gạt cô ta ra hết lần này đến lần khác. Tuyết Loan không dám làm phật lòng anh, chỉ có thể đè nén những ấm ức ở trong lòng.
Tiểu Kiệt bước xuống với bộ đồng phục màu vàng đáng yêu cùng với chiếc mũ màu xanh da trời nhỏ. Tuyết Loan lập tức lấy lại tinh thần, nở nụ cười bước tới nắm lấy tay Tiểu Kiệt, dịu dàng nói: “Tiểu Kiệt mặc đồng phục đẹp quá, chắc nhất định là cậu nhóc đẹp trai nhất lớp đó!”
Tiểu Kiệt cười vui vẻ nói: “Đúng thế ạ, trong lớp có nhiều bạn gái thích chơi với cháu lắm!”
Tuyết Loan bật cười, Tiểu Kiệt quả thực là một cậu bé đáng yêu.
Thằng bé giống Hoàng Tuấn Khải như đúc, chỉ có tính cách là không trầm lặng giống anh mà lúc nào cũng rạng rỡ như mặt trời nhỏ. Tiểu Kiệt nắm lấy tay Hoàng Tuấn Khải, cất giọng nũng nịu: “Ba ơi, ba đưa con đi học nhé?”
Mọi lần đều là người lái xe của nhà họ Hoàng đưa Tiểu Kiệt đi học, nhưng hôm nay Tiểu Kiệt muốn đi cùng ba. Xa nhau một thời gian, Tiểu Kiệt rất quấn ba mình, lúc nào cũng dính lấy anh. Giống như đang sợ anh cũng sẽ giống Kiều Nhã Linh, bỏ thắng bé mà đi. Ánh mắt Hoàng Tuấn Khải hiện lên chút đau lòng, anh hiểu những lo sợ trong lòng con trai mình. Hoàng Tuấn Khải xoa đầu con trai, nhẹ giọng cười nói: “Được rồi, ba sẽ đưa Tiểu Kiệt đi học”
Tiểu Kiệt sung sướng nhảy cẵng lên, tung tăng nắm tay Tuyết Loan và Hoàng Tuấn Khải bước ra ngoài.
Đợi một lâu vẫn chưa thấy Tiểu Kiệt xuất hiện, Kiều Nhã Linh đang ngẩn người thì Vũ Thế Phong vỗ nhẹ lên vai cô, thấp giọng nói: “Tiểu Kiệt ra rồi”