Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 229

Cách nói chuyện dỗ dành của Kiều Nhã Linh hoàn toàn khác xa Hoàng Tuấn Khải. Giọng cô ân cần dịu dàng, lại nắm rõ tâm lý của trẻ con. Tiểu Kiệt nghe vậy thì không còn phụng phịu như trước nữa, ngược lại vô cùng mừng rỡ, được chị xinh đẹp đút thuốc cho thì còn gì bằng.

Tiểu Kiệt cũng muốn nhanh chóng khỏe lại, như vậy mới có thể cùng chị xinh đẹp đi chơi được. Tiểu Kiệt vui vẻ nói: “Vâng ạ, nếu là chị xinh đẹp thì em nhất định sẽ uống thuốc”

Kiều Nhã Linh cười xoa đầu thẳng bé, khen ngợi: “Tiểu Kiệt ngoan lắm!”

Hoàng Tuấn Khải có chút không nói lên lời, Hoàng Tuấn Khải mất nửa tiếng giằng co cho Tiểu Kiệt uống thuốc. Nhưng Kiều Nhã Linh chỉ mất một phút là có thể thuyết phục được thăng bé.

Từ khi Tiểu Kiệt quen biết Kiều Nhã Linh, địa vị của anh trong lòng thằng bé hình như ngày càng thấp rồi. Thấy Kiều Nhã Linh loay hoanh tìm thuốc, Hoàng Tuấn Khải nói: “Để anh”

Hoàng Tuấn Khải kéo ngăn kéo ra, lấy mấy gói thuốc bột đưa cho Kiều Nhã Linh. Cô nhanh chóng nhận lấy, ánh mắt hai người giao nhau, Kiều Nhã Linh cụp mắt lại, đi về phía Tiểu Kiệt. Hoàng Tuấn Khải trầm mặc nhìn bóng lưng yêu kiều của Kiều Nhã Linh, thoáng chốc lỡ đễnh.

Kiều Nhã Linh đang ở nhà anh, chăm sóc cho con trai anh, cảnh tượng này giống như một giấc mơ vậy. Cô mở từng gói thuốc, cẩn thận pha nước, ân cần giống như một người mẹ thực thụ.

Cô đối xử với Tiểu Kiệt rất dịu dàng, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương. Tiểu Kiệt cũng vô cùng yêu mến cô, hai người quấn quýt thân mật đến mức khiến anh đau lòng. Hoàng Tuấn Khải lặng lẽ tiến đến lại gần giường Tiểu Kiệt, Kiều Nhã Linh ngồi quay lưng với anh, đang chăm chú pha thuốc. Hoàng Tuấn Khải nhìn cần cổ mảnh mai lòa xòa tóc của cô, bất giác thở dài.

“Xong rồi”

Kiều Nhã Linh giơ chiếc cốc nhỏ lên, xúc một thìa đưa đến trước miệng Tiểu Kiệt, nhỏ nhẹ nói: “Tiểu Kiệt ngoan, uống thuốc nào”

Tiểu Kiệt ngửi ngửi mùi thuốc, vị đắng xộc vào mũi cậu nhóc, Tiểu Kiệt nhăn mặt, cậu không muốn uống chút nào. Thế nhưng Kiều Nhã Linh vẫn đang nhìn cậu, cậu nhóc không thể không uống được, như vậy chị xinh đẹp sẽ buồn lắm.

Tiểu Kiệt đành mở miệng ra, Kiều Nhã Linh đút thuốc cho cậu. Tiểu Kiệt nuốt ực xuống, vẻ mặt nhăn nhó. Kiều Nhã Linh thấy phản ứng của cậu, quan tâm hỏi: “Thuốc đắng lắm à, cố gắng nhé. Uống vài thìa nữa là hết thôi”

Kiều Nhã Linh lại tiếp tục bón thuốc cho Tiểu Kiệt, cậu nhóc ngoan ngoãn uống hết sạch. Hoàng Tuấn Khải đứng nhìn mà mắt tròn mắt dẹt, biểu hiện bây giờ của thằng bé khác hản lúc anh cho nó uống thuốc, cứ như là hai người khác nhau vậy.

Thằng bé khi ấy mặt nặng mày nhẹ, vùng văng không chịu uống thuốc, còn năm quay lưng với anh, coi anh như không khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK