Chương 31 Cuộc điện thoại
Quản gia Đường quan sát sắc mặt Kiều Nhã Linh, thấy cô không có vẻ gì là đang nói dối, nhưng vẫn bà ta vẫn tiếp tục công kích cô: “Dù cô có ý định gì đi chăng nữa cũng hãy dẹp sang một bên đi. Nữ chủ nhân của nhà họ Hoàng chỉ có một, và người đó mãi mãi không thể là cô. Dù sao ba năm trước cô cũng đã lên giường với cậu chủ, để người khác biết không hay chút nào, nhất là ủa cậu ấy, nên cô hãy giữ khoảng cách với cậu ấy càng xa càng Thật ra nghe bà ta nói cũng có cái đúng, chuyện cô ngủ với anh rồi lại có một đứa con nếu bị lộ ra ngoài sẽ là một tin tức chấn động. Dù sao quản gia Đường cũng là một người trung thành với nhà họ Hoàng, bà ta cũng chỉ là lo cho thanh danh của Hoàng Tuấn Khải.
Kiều Nhã Linh không phản bác lại lời của quản gia Đường, vì dù gì hiện tại cô cũng không còn tình cảm gì với nhà họ Hoàng, không hơi đâu mà để tâm đến những lời đả kích của quản gia Đường. Cũng chẳng có ý định làm nữ chủ nhân gì đó, cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường không dính dáng đến bất kỳ ai nhà họ Hoàng mà thôi.
“Tôi biết rồi” – Kiều Nhã Linh đáp lại qua loa một câu, cô không muốn tiếp tục chủ đề này với bà ta nữa.
Nhưng quản gia Đường vẫn chưa buông tha cho cô, tiếp tục nói: “Tình cảm của cậu chủ với vợ vô cùng tốt, hai người họ rất thương yêu nhau, cô có thế nào cũng chỉ là người thừa. Cậu chủ cũng rất bảo vệ gia đình, sẽ không để ai làm tổn thương đến họ. Cô hãy nhìn vào sự thật mà từ bỏ những cảm xúc của mình đi”
Kiều Nhã Linh nghe bà ta nói vậy, trái tim khẽ nhói lên. Mặc dù nhắc bản thân không được để tâm nữa, nhưng nghe những lời này vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu trong lòng. Nhất là khi quản gia Đường nói hai người họ đang rất hạnh phúc, có một thứ gì đó trong cô bỗng chốc sụp đổ. Cô không biết vì sao quản gia Đường có thể nhìn thấu tình cảm của cô, nhưng bà ta quả thực không cần phải lo lắng về chuyện này. Nếu là trước đây, Kiều Nhã Linh sẽ giận dữ như đứa trẻ bị cướp mất kẹo, nhưng bây giờ dù có không cam lòng đi chăng nữa cô cũng chỉ im lặng chấp.
nhận.
“Bà yên tâm đi, sau này bà sẽ không còn phải nhìn thấy tôi lần nào nữa đâu”
Kiều Nhã Linh nói, nhân lúc quản gia Đường đang giữ Cơm Cuộn, cô đi xuống nhà. Ánh mắt sắc lạnh của quản gia Đường vẫn dán theo Kiều Nhã Linh, cô không để tâm, đi lướt qua bà ta.
Vào bếp Kiều Nhã Linh liền thấy dì Lam đang chuẩn bị đồ ăn để lên bàn, Kiều Nhã Linh nhanh chóng bước đến phụ dì. Dì Lam hơi ngại ngùng nhìn cô, chuyện vừa rồi chắc khiến gì hoảng hốt lắm.
“Cái đó, vừa rồi..” Dì Lam mở miệng.
Kiều Nhã Linh bình tĩnh nói: “Lúc nãy cháu có mang đồ đến trả cho.
anh ấy, không có chuyện gì đâu ạ Dì Lam gật đầu, không nói gì nữa, nhưng ánh mắt vẫn thi thoảng đặt trên người cô. Kiều Nhã Linh thầm thở dài, Hoàng Tuấn Khải đúng là điên rồi mới dám ra tay với cô ngay tại nhà họ Hoàng như vậy. Cô thật sự không muốn dì Lam có suy nghĩ không tốt về mình.
“Xong cả rồi, cháu lên gọi Tuấn Khải xuống đi”
Kiều Nhã Linh miễn cưỡng “vâng” một tiếng, bây giờ cô không hề muốn đặt chân vào phòng anh một giây nào cả, chẳng khác gì bước vào hang sói. Nhưng nếu không lên dì Lam rất có thể sẽ nghi ngờ, Kiều Nhã Linh đành phải đi gọi anh.
Kiều Nhã Linh đứng ở cửa phòng Hoàng Tuấn Khải không dám vào, cô gõ nhẹ rồi nói: “Hoàng Tuấn Khải, xuống ăn cơm đi”
Ngay sau đó cửa phòng bật mở, Kiều Nhã Linh giật mình lùi về phía sau. Hoàng Tuấn Khải đã thay một bộ quần áo thoải mái ở nhà, tóc anh vừa mới gội, rủ xuống dưới. Gương mặt anh tuấn đã trở lại vẻ lạnh nhạt mọi ngày, Kiều Nhã Linh không thể liên tưởng được anh với người đàn ông điên cuồng vừa nấy là một.
Kiều Nhã Linh cố giữ khoảng cách với anh, n tồi: : “Cơm chuẩn bị xong Hoàng Tuấn Khải “ừ” một tiếng, Kiều Nhã Linh quay người bước.
xuống, bỗng nhiên Hoàng Tuấn Khải vươn tay giữ cô lại. Kiều Nhã Linh hoảng sợ rụt tay về, Hoàng Tuấn Khải thấy dáng vẻ tránh như tránh tà của cô, bất đắc dĩ thở dài.
“Anh không làm gì đâu.”
Kiều Nhã Linh cảnh giác nhìn anh, hai lần trong một ngày suýt bị Kiều Nhã Linh không khỏi cảm thấy sợ hãi mỗi khi ở gần Hoàng Tuấn Khải. Hoàng Tuấn Khải lấy ra một sợi dây chuyền trong túi quần, đưa nó cho cô. Đây không phải là sợi dây chuyền vừa nãy cô mang trả anh sao? Kiều Nhã Linh hồ nghi nhìn anh, không hiểu hành động này của anh là có ý gì.
Hoàng Tuấn Khải thấp giọng nói: “Thật ra, sợi dây chuyền này vốn dĩ là tặng em.”
Kiều Nhã Linh ngẩn người, nhìn anh không chớp mắt. Hoàng Tuấn Khải mỉm cười nhìn gương mặt ngây ngốc của cô, đặt chiếc vòng vào.
tay cô.
“Chủ nhân của chiếc vòng trước giờ chính em, em không cần phải trả lại anh”
Kiều Nhã Linh vẫn chưa tiêu hóa hết câu nói của anh, hết nhìn anh rồi lại nhìn chiếc vòng. Nếu chiếc vòng này từ đầu anh định tặng cô, sao lúc cô cướp nó anh lại không giải thích? Khiến cô hiểu nhầm bao lâu nay, tưởng rằng đó là món đồ anh tặng người phụ nữ khác. Cô đã từng rất thất vọng và buồn bã vì chuyện đó, nhưng giờ đây khi biết nó là dành cho mình, cô lại không hề cảm thấy vui vẻ. Kiều Nhã Linh nhìn chằm chằm chiếc vòng một hồi, cuối cùng vẫn đưa lại cho anh.
“Thật ra anh tặng ai giờ cũng không còn quan trọng nữa. Tôi cũng sẽ không vì chiếc vòng này mà cảm động, nó chỉ gợi cho tôi nhớ rằng mình đã từng ngốc nghếch như thế nào. Anh cầm lấy đi, tôi không muốn mang bất cứ thứ gì liên quan đến anh cả”
Kiều Nhã Linh không nhìn anh, bước xuống dưới nhà. Hoàng Tuấn Khải lặng người đứng yên một chỗ, anh cúi đầu nhìn chiếc vòng, ánh mắt thoáng buồn bã.
Mọi người quây quần ngồi bên bàn ăn cơm, dì Lam hôm nay nấu rất nhiều thức ăn, toàn là món cô thích cả. Dì cứ liên tục gắp đồ cho cô, khiến Kiều Nhã Linh ăn không kịp. Mọi người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, không khí đầm ấm thoải mái.
“Ăn nhiều vào, cháu gầy lắm rồi đấy” Dì Lam vừa gắp thức ăn cho cô vừa nói.
Kiều Nhã Linh mỉm cười đáp: “Vâng”
“Cả cháu nữa, Tuấn Khải. Mấy năm rồi không ăn cơm ở nhà, cảm thấy đồ ăn thế nào?”
Hoàng Tuấn Khải cười nói: “Ngon lắm ạ, cháu rất nhớ món ăn dì làm”
Dì Lam nghe anh nói vậy thì rất vui vẻ: “Cuộc sống ở Mỹ như thế nào, mấy đứa sống tốt chứ?”
Kiều Nhã Linh hiểu hai từ “mấy đứa” dì Lam nói là ai, cô cúi thấp đầu ăn cơm, không chú ý đến anh. Hoàng Tuấn Khải nhìn về phía Kiều Nhã Linh, rất nhanh trả lời: “Tuyết Loan dạo này thế nào rồi, lâu lắm rồi dì không gặp con bé- Bàn tay cầm đũa đang gắp thức ăn của Kiều Nhã Linh hơi dừng lại, sau đó chậm rãi đặt vào bát. Mặc dù trong nhà rất mát mẻ, nhưng Kiều Nhã Linh vẫn cảm thấy có chút bức bối.
“Cô ấy vẫn vậy ạ, sức khỏe khá yếu, không đi đâu được mấy”
Hoàng Tuấn Khải bình thản nói, anh gắp một miếng thịt đặt vào bát Kiều Nhã Linh. Cô ngẩng đầu nhìn anh, bỏ miếng thịt sang một bên.
Hoàng Tuấn Khải nhìn cô chăm chằm, Kiều Nhã Linh không buồn để ý đến anh, tiếp tục ăn cơm.
Dì Lam không nhận ra không khí lạnh nhạt giữa hai người họ, ân cần dặn dò: “Cháu ấy, phải quan tâm chăm sóc vợ nhiều vào. Con bé Tuyết Loan này xinh xắn dịu dàng, dì rất thích nó. Lúc nào có dịp thì nhớ đưa nó qua đây chơi với dì”
Hoàng Tuấn Khải đáp lại một tiếng, đúng lúc này điện thoại của anh reo lên, anh nhanh chóng nghe máy.
“Tuyết Loan à?”
Kiều Nhã Linh khựng người lại, cơ thể trở nên căng cứng. Cô thất thần nhìn chiếc điện thoại, tâm trạng bỗng trở nên rối bời. Kiều Nhã Linh rũ mắt xuống, điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
“Anh đang ở nhà cũ, ăn trưa với dì Lam” Hoàng Tuấn Khải nói.
Kiều Nhã Linh không nghe được giọng nói bên kia, thâm phỏng đoán hẳn giọng cô ấy rất nhỏ nhẹ, Hoàng Tuấn Khải trả lời cũng rất dịu dàng. Anh bỏ hẳn đồ ăn sang một bên, chăm chú lắng nghe điện thoại, thi thoảng lại trả lời một tiếng.
Kiều Nhã Linh siết chặt đôi đũa trong tay, cô không sao giải thích được cảm giác kì lạ trong lòng. Kiều Nhã Linh đã rất nhiều lần tưởng tượng có một ngày gặp lại Hoàng Tuấn Khải ở bên người phụ nữ khác, ấy, cô sẽ bình thản đối mặt với anh, lạnh lùng lướt qua như hai người xa lạ. Đúng thế, đáng nhẽ cô phải như vậy, không bận lòng đến anh nữa.
Nhưng không hiểu sao giờ đây, thấy anh cùng vợ mình nói chuyện, cô lại cảm thấy cổ họng mình đắng chát, trái tim nhức nhối không thôi.
Dì Lam ở bên cạnh mỉm cười nhìn Hoàng Tuấn Khải, quay sang nói chuyện với Kiều Nhã Linh.
“Hai đứa này dính nhau thật đấy, chắc chúng nó hạnh phúc lắm!”
Kiều Nhã Linh không trả lời, cảm thấy đồ ăn trong miệng không có mùi vị gì cả, cũng không có hứng thú muốn ăn nữa. Trong căn phòng này, Kiều Nhã Linh bỗng cảm thấy mình giống như một kẻ ngoài cuộc.
xen vào cuộc sống của người khác.
“Hai đứa này lấy nhau thì qua Mỹ luôn, dì cũng không có cơ hội nói chuyện nhiều với Tuyết Loan. Dì thấy hai đứa sống với nhau rất hòa thuận, như vậy cũng an lòng”
“Vâng” – Kiều Nhã Linh nhỏ giọng đáp một tiếng.
Dì Lam bỗng nhiên hào hứng nói: “Nếu có dịp hai đứa gặp nhau một lần đi, cháu cũng sẽ cảm thấy con bé rất đáng mến”
Kiều Nhã Linh một bên nghe dì Lam kể về vợ anh, một bên nghe anh nói chuyện điện thoại, nhai cơm trong miệng cũng giống như nhai sáp.
Bên tai Kiều Nhã Linh đều là hai từ “Tuyết Loan”, cô cảm giác đầu mình như muốn nổ tung. Cô rất muốn chạy ra ngoài để xua đi cảm giác ngột ngạt trong lòng.
Tận mắt chứng kiến người đàn ông khiến mình tổn thương vẫn sống ung dung thoải mái, Kiều Nhã Linh không hề thấy dễ chịu gì. Cô càng cầu mong anh đau khổ, thì anh lại càng vui vẻ hạnh phúc. Kiều Nhã Linh cảm thấy vô cùng, vô cùng bất mãn, lòng thù hận đối với anh càng thêm sâu đậm.