Chương 37 Giọng nói quen thuộc
Hai người tán gẫu một hồi, An Kỳ giơ tay xem đồng hồ, nói: “Giờ này người bên bộ phận nhân sự tới rồi, chúng ta đi thôi”
An Kỳ dẫn Kiều Nhã Linh đến một văn phòng lớn ở tầng 3, bên trong có một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi đang nghe điện thoại. An Kỳ chỉ vào người phụ nữ đó, giới thiệu: “Đó là chị Châu bên bộ phận HR, phụ trách quản trị nhân sự, tớ sẽ giới thiệu cậu cho chị ấy”
“ừ”
An Kỳ vỗ vai cô: “Không phải lo, cứ biểu hiện tốt nhất là được.”
Kiều Nhã Linh và An Kỳ bước vào phòng, chị Châu vừa cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn hai người. An Kỳ cười tươi tiến về phía chị Châu, chị Châu nhìn thấy Kiều Nhã Linh đứng bên cạnh An kỳ, mở miệng trước: “Đây là người em giới thiệu trong điện thoại đó à?”
“Vâng, cô ấy là bạn em, tên là Kiều Nhã Linh” – An Kỳ đẩy Kiều Nhã Linh về phía trước.
Kiều Nhã Linh cố nặn ra một nụ cười chuyên nghiệp nhất, vươn tay về phía chị Châu.
“Em chào chị”
Chị Châu khá thoải mái bắt tay cô, ra hiệu cho hai người ngồi xuống.
Chị Châu cẩn thận xem hồ sơ xin việc của cô, ngẩng đầu nhìn Kiều Nhã Linh, cảm thấy cô gái này rất quen mắt. Nếu không nhầm thì đây là cô.
gái bị cho là tình nhân của chủ tịch tập đoàn Hoàng Thịnh – Hoàng Tuấn Khải, tin tức đang xuất hiện như thác lũ trên mạng.
Kiều Nhã Linh bị ánh nhìn soi xét của chị Châu làm cho căng thẳng.
Nói không chừng chị Châu cũng đã nhận ra cô rồi cũng nên, tiếng xấu đầy người như vậy, e là cô khó được chấp nhận rồi.
“Cô chính là người mà báo chí hôm nay đã đề cập đúng không?”
Chị Châu ngồi vắt chân trên ghế, biểu cảm trên mặt có chút lạnh lùng. Công ty LM là một công ty giải trí lớn, nên việc tuyển chọn nhân viên cũng rất kỹ càng. Họ không thể chấp nhận một nhân viên có danh tiếng xấu, vì điều đó sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến bộ mặt của công ty. Chị Châu vốn không thích những người có tai tiếng, chỉ cần dính một scandal nhỏ liền lập tức loại thẳng tay. Đăng này Kiều Nhã Linh lại còn liên quan đến một vụ việc rất nghiêm trọng.
Kiều Nhã Linh thầm than trong lòng, quả nhiên chị Châu đã biết mọi chuyện. Kiều Nhã Linh cảm thấy hy vọng của mình đã hết rồi, âm thầm thở dài buồn bã.
“Vâng, đúng là em. Nhưng sự việc trên mạng không phải là thật ạ, em và Hoàng Tuấn Khải tuyệt đối không phải quan hệ đó. Thật ra em là con nuôi của nhà Họ Hoàng, em với Hoàng Tuấn Khải có thể nói là anh em, nhưng có một vài lý do em đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình họ.
Hôm nay Hoàng Tuấn Khải có chuyện đến tìm em, tình cờ bị chụp lén nên mới xảy ra chuyện như vậy” – Kiều Nhã Linh đánh liều nói sự thật, cô không muốn bản thân phải mang tiếng xấu.
Chị Châu nghi hoặc nhìn Kiều Nhã Linh, cũng không thể kiểm chứng lời nói của cô là thật hay giả. Nhà họ Hoàng trước giờ đều rất ít khi để lộ tin tức riêng tư ra ngoài, nên không ai biết nhà họ Hoàng có nhận một đứa con nuôi là Kiều Nhã Linh.
“Em không nói dối đâu ạ, xin chị hãy tin em” – Kiều Nhã Linh dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn chị Châu.
An Kỳ cũng mở miệng nói giúp: “Em có thể làm chứng cho Nhã Linh, Nhã Linh thực sự từng là con nuôi của nhà họ Hoàng. Vì xảy ra biến cố nên giờ cô ấy ở với em, em hiểu rất rõ hoàn cảnh của cô ấy. Nhã Linh không phải loại người xấu xa như báo chí đồn thổi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi ạ”
Bộ dạng của Kiều Nhã Linh rất thành thực, không có vẻ gì là đang lừa gạt người khác. An Kỳ lại là người rất đáng tin cậy, nếu cô ấy đã nói như vậy, thì chắc chắn những điều Kiều Nhã Linh nói là sự thật. Hơn nữa nhìn Kiều Nhã Linh cũng đoan trang ngay thẳng, nói cô là tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình người khác đúng là không tin nổi. Chị Châu cũng hiểu cánh nhà báo bây giờ rất thích đặt điều vu oan giá họa cho người khác, nên chị ta tạm thời tin lời Kiều Nhã Linh nói.
Chị Châu nói: “Thôi được rồi, tạm bỏ qua chuyện này đi.”
Kiều Nhã Linh thở hắt một hơi, nỗi lo lắng như thủy triều dâng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống. An Kỳ nhìn cô mừng rỡ, hai người nắm tay động viên nhau.
Chị Châu nhìn Kiều Nhã Linh đánh giá từ đầu đến chân, cảm thấy cô rất xinh đẹp, cũng rất có khí chất, nhanh nhẹn hoạt bát, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của chị ta.
“Cô đã kết hôn chưa? Có uống rượu được không? Công việc ở đoàn làm phim tương đối vất vả, còn phải thường xuyên tham gia tiệc rượu, cô chịu được chứ?” – Chị Châu liên tục đưa ra những câu hỏi đánh giá.
Kiều Nhã Linh gật đầu chắc nịch: “Em chưa lập gia đình, uống rượu rất tốt. Dù có khó khăn đến mấy em cũng làm được ạ!”
Thời gian đầu khi mất con Kiều Nhã Linh đã tiếp xúc rất nhiều với đồ uống có cồn. Ngày nào cũng trong cơn say, mê mệt không biết trời đất gì. Không bao lâu sau thì phải đi cấp cứu vì xuất huyết dạ dày. Bây giờ tửu lương của Kiều Nhã Linh rất khá, một vài chai rượu không nhằm nhò gì với cô. Kiều Nhã Linh không còn là cô chủ cành vàng lá ngọc của nhà họ Hoàng nữa, chịu khổ cực cũng đã quen, công việc phải chịu nhiều áp lực như này Kiều Nhã Linh hoàn toàn có thể đảm đương.
Chị Châu mỉm cười hài lòng: “Tốt lắm! Tú Quỳnh là ngôi sao nổi tiếng nên cũng khá khó tính, nhưng không phải là người quá quất, chỉ cần làm tốt mọi chuyện cô ấy yêu cầu là được”
“Vâng, em hiểu rồi” – Kiều Nhã Linh đáp.
“Tôi sẽ tạm thời chấp nhận tiến cử của An Kỳ. Giờ tôi sẽ thông báo cho quản lý của Tú Quỳnh, có gì hai người sẽ gặp mặt trao đổi sau”
Kiều Nhã Linh cảm kích đứng dậy cúi đầu: “Em cảm ơn ạ!”
Kiều Nhã Linh cứ tưởng sau khi bị sa thải cộng thêm scandal ngày hôm nay bản thân sẽ khó mà tìm được việc làm, không ngờ cô lại gặp may mắn thế này, có thể làm việc cho một ngôi sao nổi tiếng. Kiều Nhã Linh kích động không thôi, suýt chút nữa thì rơi nước mắt.
An Kỳ nói thầm với Kiều Nhã Linh: “Tú Quỳnh có một người quản lý thân cận, cô ta tính cách khá khó ưa, tớ không thích cô ta cho lắm”
“Thế à? Vậy liệu tớ làm có ổn không? Cô ta sẽ không bắt bẻ tớ chứ?
~ Kiều Nhã Linh lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, chỉ là con người cô ta không được tốt, nhưng nếu cậu chăm chỉ chịu khó, cô ta cũng không gây khó dễ cho cậu đâu.”
Kiều Nhã Linh an tâm phần nào, ngồi chờ chị Châu gọi điện thông báo cho người quản lý đó.
“Đợi tôi chút nhé!” – Chị Châu quay sang nói với Kiều Nhã Linh.
Chị Châu gọi điện thoại cho quản lý của Tú Quỳnh, đầu dây bên kia một lúc lâu mới có người bắt máy: “Phi Phi à, có người ứng tuyển vào vị trí trợ lý cho Tú Quỳnh. Chị có phỏng vấn qua rồi, rất phù hợp” – Chị Châu nói.
“Có đáp ứng đủ yêu cầu không thế?” – Một giọng nữ õng ẹo khó nghe truyền từ đầu dây bên kia tới.
Chị Châu cười tươi nói: “Đương nhiên rồi, hoàn toàn phù hợp, ưa nhìn, nhanh nhẹn, cũng biết uống rượu nữa, lúc nào em qua mà xem”
Kiều Nhã Linh ngồi ngay bên cạnh chị Châu, giọng nói bên kia điện thoại cô nghe rõ mồn một. Ban đầu Kiều Nhã Linh ngồi bên cạnh vui mừng thấp thỏm, nhưng sau đó, gương mặt cô bỗng chốc tối sầm.
Ngay khi người phụ nữ kia vừa mở miệng, Kiều Nhã Linh đã cứng đờ bất động, toàn thân nổi da gà. Giống như có một nhát búa tổ thẳng vào đầu, Kiều Nhã Linh cảm thấy vô cùng choáng váng.
Cô kinh ngạc nhìn chị Châu, rồi lại nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại. Cơ thể cô tê rần, lạnh lẽo như trong hầm băng. Ba năm trước, giọng nói giống như ma quỷ ấy vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu cô.
“Cô tưởng anh ấy yêu cô ư? Bên cạnh anh ấy có biết bao nhiêu ong bướm, làm sao để mắt đến một đứa ăn nhờ ở đậu nhà người khác như cô. Cô đừng tưởng mình có con với anh ấy mà một bước trở thành phượng hoàng. Việc cô mang trong mình giọt máu của anh ấy chính là sự sỉ nhục, cô hiểu chưa?”
“Cô không cần phải gặp anh ấy, anh ấy sai tôi nói cho cô biết, nhà họ Hoàng không cần thứ cốt nhục tỉ tiện đó, cô hãy mong bỏ đứa bé đi”
Hai người kia vẫn tiếp tục trao đổi, không ai nhận ra vẻ mặt bất thường của Kiều Nhã Linh.
“Haha, vậy thì tốt, có thời gian em sẽ qua.”
Tiếng cười ngạo nghễ của người phụ nữ kia truyền qua điện thoại, xuyên thẳng vào màng nhĩ của Kiều Nhã Linh. Cô cảm thấy không khí xung quanh như bị rút cạn, lồng ngực vô cùng bức bối. Kẻ gián tiếp giết hại con cô bỗng nhiên xuất lại còn là quản lý của Tú Quỳnh. Cô ta rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với Hoàng Tuấn Khải? Sao năm đó lại thay mặt Hoàng Tuấn Khải ra lệnh cho cô bỏ đứa bé. Kiều Nhã Linh nhất định sẽ làm rõ!