Chương 230
Khóe môi Hoàng Tuấn Khải giật giật, tên nhóc này có Kiều Nhã Linh ở bên thì nhu thuận như một con mèo nhỏ, nép sát vào lòng cô. Tiểu Kiệt vừa uống thuốc vừa nhướng mày nhìn anh, Hoàng Tuấn Khải tức hộc máu, trừng mắt nhìn thằng bé. Tiểu Kiệt mày vui vẻ, hí hửng ôm eo Kiều Nhã Linh, muốn chọc cho Hoàng Tuấn Khải tức nổ mắt. Tiểu Kiệt cười tít mắt nói: “Chú Tuấn Khải, chú muốn được bón thuốc thì ốm đi nhé!”
Hoàng Tuấn Khải: “..”
Tiểu Kiệt uống thuốc xong thì không còn vui vẻ như lúc đầu nữa.
Thuốc rất đẳng, cậu nhóc cảm thấy khó nuốt vô cùng. Nhìn mặt Tiểu Kiệt biến sắc, Kiều Nhã Linh liền lấy nước cho cậu uống.
Tiểu Kiệt uống nước rồi nhưng vị đắng vẫn bám lại nơi cuống họng, khiến cậu nhăn nhó không thôi. Kiều Nhã Linh thấy vậy bèn nói với Hoàng Tuấn Khải: “Ở nhà có kẹo không, anh lấy mấy cái cho Tiểu Kiệt ăn tạm đi, có vẻ như thuốc đắng quá”
Hoàng Tuấn Khải gật đầu, đi xuống dưới tầng. Tiểu Kiệt bây giờ trông khá hơn lúc trước một chút, gương mặt thằng bé đã có sắc hồng, không còn tiều tụy như vừa nãy nữa.
Một phần vì sự chăm sóc hết mực của Kiều Nhã Linh, một phần vì sự xuất hiện của cô khiến tinh thần thằng bé tốt hơn nhiều. Kiều Nhã Linh xoa đầu Tiểu Kiệt khen ngợi: “Tiểu Kiệt giỏi quá, thuốc đắng như vậy mà cũng uống hết”
Tiểu Kiệt có chút kiêu ngạo, cười vui vẻ nói: “Vì là chị nên dù có đắng thế nào em cũng uống hết”
Miệng thằng bé này đúng thật là nịnh. Trong lúc đợi Hoàng Tuấn Khải, Kiều Nhã Linh kiểm tra lại nhiệt độ cho Tiểu Kiệt, đã giảm xuống 37.8 độ. Kiều Nhã Linh thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng nói với Tiểu Kiệt: “Tiểu Kiệt phải chịu khó uống thuốc để nhanh khỏi bệnh nhé!”
Tiểu Kiệt ngoan ngoan đáp: “Vâng ạ” – Thằng bé nhìn Kiều Nhã Linh băng đôi mắt lấp lánh — “Chị ơi, em giỏi như vậy, chị có thưởng gì cho em không?”
Kiều Nhã Linh hơi ngớ người, sau đó lập tức phì cười. Kiều Nhã Linh dịu dàng nhìn Tiểu Kiệt, cúi xuống thơm nhẹ lên má thắng bé.
Tiểu Kiệt ôm mặt cười vui vẻ, thằng bé gối đầu lên chân cô, nhìn cô chăm chú không rời, ánh mắt ẩn chứa sự mãn nguyện. Kiều Nhã Linh âu yếm xoa đầu Tiểu Kiệt, trong lòng vô cùng thoải mái bình yên.
Một lúc sau thì Hoàng Tuấn Khải quay lại, trên tay cầm theo hai cái kẹo sữa. Hoàng Tuấn Khải không đưa cho cô mà tự mình bóc kẹo rồi đút cho Tiểu Kiệt, thăng bé há miệng ngậm lấy. Lông mày Tiểu Kiệt giãn ra, thằng bé trông vô cùng dễ chịu. Vị ngọt lập tức át đi vị đẳng trong miệng, Tiểu Kiệt khoan khoái thở ra một hơi.
Kiều Nhã Linh mỉm cười: “Đỡ đắng hơn rồi đúng không?”
Tiểu Kiệt gật đầu: “Vâng, hết đắng rồi ạ”
Kiều Nhã Linh còn đang định nói chuyện, bỗng nhiên một bàn tay đưa lên môi Kiều Nhã Linh, nhét một thứ gì đó vào bên trong miệng cô.
Kiều Nhã Linh sửng sốt ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt dịu dàng như nước của Hoàng Tuấn Khải. Anh mang hai cái kẹo, một cái bóc cho.
Tiểu Kiệt, một cái bóc cho cô. Vị ngọt lan tỏa khắp khoang miệng, đây chính mà mùi vị mà cô yêu thích.
Nhìn phản ứng ngây ngốc của Kiều Nhã Linh, khóe miệng Hoàng Tuấn Khải hơi nhếch lên, gương mặt anh càng trở nên nhu hòa.
Ngón tay của anh tiếp xúc với cánh môi mềm mại của Kiều Nhã Linh, cảm giác tê dại từ nơi ấy truyền thẳng đến trái tim anh. Hoàng Tuấn Khải bất giác vuốt nhẹ môi cô, sau đó mới từ từ hạ tay xuống. Anh mỉm cười nói: “Ngọt không?”
Đầu Kiều Nhã Linh nổ tung, mặt cô trong nháy mắt đỏ bừng. Kiều Nhã Linh bối rối rũ mắt xuống, mất tự nhiên không dám nhìn anh. Trái †im trong lồng ngực điên cuồng đập, Kiều Nhã Linh không sao khống chế nổi. Hơi ấm khi bàn tay anh chạm vào vẫn còn lưu lại trên môi cô.
Miệng cô không những ngọt, mà cả tâm trí cũng đắm chìm trong hũ mật mất rồi.
Hành động của anh vô cùng tự nhiên, như thể hai người họ vẫn còn thân thiết như xưa. Kiều Nhã Linh đảo viên kẹo ở trong miệng, cô bỗng nhớ đến ngày bé, cô là một đứa nhóc vô cùng thích ăn đồ ngọt.