Chương 121
Kiều Nhã Linh bị sự đáng yêu của Tiểu Kiệt làm cho trái tim mềm nhũn. Cô chưa từng tiếp xúc gần gũi với đứa bé nào, vậy nên Tiểu Kiệt khiến cô cảm thấy trẻ em thật giống như những thiên thần, thuần khiết và ngây thơ.
Trong lòng Kiêu Nhã Linh vô cùng ấm áp, có lẽ đã từ rất lâu rồi, cô mới nhận được một sự quan tâm từ một người xa lạ. Khóe miệng Kiều Nhã Linh nở nụ cười dịu dàng, cô nói: “Cảm ơn em, chị đỡ đau hơn rất nhiều rồi”
Tiểu Kiệt cười tươi rói: “Thật ạ?”
“ừ”
Thế là thăng bé lại cật lực thổi cho cô, Kiều Nhã Linh thật sự vô cùng cảm động. Cha mẹ đứa trẻ này hẳn là đã nuôi dạy nó rất tốt, thăng bé lương thiện lại biết quan tâm người khác, tính cách vui vẻ tinh nghịch.
Chỉ cảm xúc thôi, nhưng Kiều Nhã Linh đã cảm thấy yêu mến Tiểu Kiệt rồi. Kiều Nhã Linh thầm nghĩ, nếu con của cô có thể mạnh khỏe ra đời, nhất định cũng sẽ đáng yêu như vậy.
Kiều Nhã Linh thoáng buồn, ánh mắt nhìn xa xăm. Tiểu Kiệt nhận ra tâm trạng của chị xinh đẹp không được tốt, cậu tưởng do chị bị ngã đau quá nên mới vậy, càng cảm thấy mình cần phải bù đắp cho chị xinh đẹp.
Thế nhưng chỉ mỗi thổi vết thương thôi thì tầm thường quá, Tiểu Kiệt bỗng nảy ra một ý định. Tiểu Kiệt nắm lấy tay Kiều Nhã Linh, ánh mắt long lanh, chân thành nói: “Chị ơi, em rất thích chị, sau này em lấy chị làm vợ được không? Em nhất định sẽ đối với chị thật tốt, khiến cho chị là người hạnh phúc nhất trên đời này”
Kiều Nhã Linh bị chọc cười, thằng bé mới có tí tuổi đã biết nói mấy lời như vậy. Tuy nhiên cô lại không hề coi thường câu nói đó của Tiểu Kiệt, ngược lại trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
Tuy Tiểu Kiệt còn nhỏ, nhưng lời nói của những đứa trẻ bao giờ cũng xuất phát từ tận đáy lòng cả. Kiều Nhã Linh đã nghe rất nhiều lời thổ lộ của các chàng trai đem lòng yêu mình, nhưng cô chưa bao giờ thấy cảm động như lúc này.
Lần đầu tiên nhận được lời tỏ tình của một cậu bé mới vài tuổi, Kiều Nhã Linh cảm thấy rất thú vị. Thằng bé vẫn chưa đủ tuổi để phân biệt được giữa yêu và thích, có lẽ Tiểu Kiệt chỉ đơn thuần cảm thấy quý mến cô nên mới nói thế.
Kiều Nhã Linh cũng rất thích Tiểu Kiệt, cô thấy thăng bé thật sự đáng yêu và ngoan ngoãn. Trước ánh mắt mong đợi của Tiểu Kiệt, Kiều Nhã Linh không nỡ khiến cậu nhóc mất hứng, cô nói: “Được, chị cũng thích em lắm, sau này lớn lên em hãy tìm chị nhé!”
Tiểu Kiệt tưởng đó là thật, mừng rỡ nhảy loạn xạ, hét lên: “Tuyệt quá! Chị đồng ý rồi!”
Kiều Nhã Linh bật cười khi nhìn bộ dạng đó của thằng bé, Tiểu Kiệt như con chim nhỏ chạy quanh cô, gương mặt ngập tràn niềm vui.
Cậu nhóc bỗng nhiên nhớ đến ba mình, ba cũng thích chị xinh đẹp, nhưng chị xinh đẹp lại thích cậu cơ, chị còn đồng ý cưới cậu nữa. Nếu ba nghe được tin này, nhất định sẽ tức chết.
Tiểu Kiệt càng nghĩ càng vui vẻ, cảm thấy vị trí của mình trong lòng chị xinh đẹp rất to lớn, sau này ba cậu có muốn cướp chị cũng không được.
Kiều Nhã Linh lau vết bẩn trên trán của Tiểu Kiệt, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà sau này chắc chắn em sẽ gặp được những cô bé đáng yêu xinh xắn, rồi em sẽ thích các bạn ấy hơn chị”
Tiểu Kiệt gặp một người đối tốt với mình liền nảy sinh tình cảm yêu mến, thằng bé vẫn chỉ là trẻ con mà thôi, Kiều Nhã Linh không coi những lời đó là thật. Có lẽ, chẳng bao lâu nữa Tiểu Kiệt sẽ quên chuyện này đi.
Tiểu Kiệt lắc đầu nguầy nguậy, nghiêm túc nói: “Không đâu ạ, dù gặp được ai đi chăng nữa em cũng chỉ thích chị thôi. Em chẳng thấy ai xinh đẹp bằng chị cả, chị còn rất dịu dàng nữa.
Em thích chị lắm!”
Tiểu Kiệt từ nhỏ đã tiếp xúc với rất nhiều người, từ những người làm trong nhà, đến bạn bè của ba, hay nhân viên ở công ty ba nữa. Trong tất cả bọn họ, cậu thấy Tuyết Loan là xinh đẹp hiền hậu hơn cả, dì ấy đối xử với cậu rất tốt.
Cậu cũng quý Tuyết Loan, nhưng khi gặp được Kiều Nhã Linh rồi, cậu lại cảm thấy rằng cô mới là người tuyệt vời nhất trên đời này.
Tiểu Kiệt chưa từng có cảm tình với ai nhiều đến thế, Kiều Nhã Linh là người khiến cậu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.