Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 354

Hoàng Tuấn Khải mỉm cười, anh nói: “Kiều Kiều, anh không mong đợi điều gì lớn lao cả. Anh chỉ ước rằng, chúng ta có thể quay trở lại như ngày trước”

Quay về quãng thời gian ngập tràn tiếng cười và hạnh phúc ấy, cô đắm mình trong nắng vàng rực rỡ, anh mỉm cười ngắm nhìn cô. Năm tháng đằng đẵng, có cô bên cạnh, như vậy là đủ.

Kiều Nhã Linh mờ mịt nhìn Hoàng Tuấn Khải, anh đang hoài niệm quá khứ đầy tiếc nuối của bọn họ sao? Nếu anh đã trân trọng và khao khát khoảng thời gian ấy đến vậy, thì đáng nhẽ không nên tự tay phá hủy nó.

Mảnh vỡ trên cốc dù nhỏ cũng khiến nước chảy ra, tình cảm của bọn họ giờ đây, dù có cố gắng bù đắp thế nào cũng giống như nước đổ vào cốc nước vỡ, chảy trôi trong hiện thực nghiệt ngã.

Hoàng Tuấn Khải đưa mắt về phía đoàn người kia, ánh mắt anh đột nhiên trở nên mềm mại hơn hẳn. Hoàng Tuấn Khải mỉm cười nói: “Bọn họ đến đăng ký kết hôn”

Kiều Nhã Linh ngẩn người, thì ra là như vậy. Kiều Nhã Linh không kìm được lại nhìn về phía họ. Để đi đến quyết định này, chắc hẳn những người đó đã có được tình yêu của cuộc đời mình.

Kiều Nhã Linh có chút ghen tị, những người có thể ở bên cạnh người mình yêu, đó quả thực là một hạnh phúc không gì sánh được. Kiều Nhã Linh bất giác cảm thấy buồn bã, hạnh phúc ấy, có lẽ cô mãi mãi không thể cảm nhận.

Kiều Nhã Linh đang chìm trong dòng suy nghĩ, đột nhiên bị Hoàng Tuấn Khải kéo tay, đưa đi chỗ khác. Kiều Nhã Linh bối rối, nhỏ giọng nói: “Anh làm gì vậy?”

Hoàng Tuấn Khải quay lại nhìn cô: “Em ngẩn ngơ cái gì thế? Đến lượt chúng ta rồi”

Kiều Nhã Linh ngượng ngùng cúi đầu, chẳng qua vì đứng cạnh Hoàng Tuấn Khải khiến cô không thoải mái nên mới có biểu cảm khó coi như vậy.

Kiều Nhã Linh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, khóe miệng hơi mỉm cười. Hoàng Tuấn Khải tuy không cười, nhưng thái độ cũng không còn lạnh lùng như trước. Thế nhưng người chụp ảnh vẫn chưa hài lòng, anh ta nhíu mày nói: “Đứng gần lại chút đi, khoảng cách giữa hai người bây giờ đủ để tôi nhét một cái xe ô tô vào đó.”

Kiều Nhã Linh lưỡng lự, cô cảm thấy bọn họ đứng thế là quá ổn rồi.

Nhưng người chụp ảnh đã nói vậy, Kiều Nhã Linh chỉ có thể nhích lại gân về phía Hoàng Tuấn Khải một chút.

Người chụp ảnh cau có nói: “Gần thêm nữa!”

Kiều Nhã Linh còn chưa kịp phản ứng thì Hoàng Tuấn Khải đã luồn †ay qua eo cô, kéo cô lại gần mình. Khoảng cách của hai người cuối cùng cũng được thu hẹp không một kẽ hở.

Kiều Nhã Linh hoảng hốt đến mức cơ thể cứng ngắc, trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực. Kiều Nhã Linh ngẩng đầu nhìn anh, đúng lúc Hoàng Tuấn Khải cũng rũ mắt xuống, gương mặt tràn ngập ý cười dịu dàng. Người chụp ảnh không phàn nàn gì thêm nữa, sau vài phút thì hai người họ cũng hoàn thành xong công đoạn cuối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK