Chương 317
Lúc Tiểu đang gọi đến, Hoàng Tuấn Khải đang ở bệnh viện London với Tuyết Loan. Sau khi đến sân bay anh đã lập tức đến bệnh viện, tình hình sức khỏe của Tuyết Loan rất kém.
Khi anh tới cô vẫn còn hôn mê, đến khi anh tới lần thứ hai thì cô đã tỉnh, hai người đang ngồi trò chuyện với nhau. Sắc mặt Tuyết Loan còn kém, nhưng tinh thần có vẻ không tệ, cô rất vui khi anh đã đến gặp cô.
Đúng lúc này, điện thoại của Hoàng Tuấn Khải reo lên, là Tiểu Kiệt gọi, anh nhanh chóng bắt máy: “Có chuyện gì thế?”
Tiểu Kiệt trả lời, thanh âm của thằng bé rất nhỏ, giống như đang cố gắng không để người khác nghe thấy: “Ba ơi, chị ốm mất rồi.”
Giọng nói của Tiểu Kiệt không giấu được sự lo lắng và bất an, Hoàng Tuấn Khải nghe tin Kiều Nhã Linh bị ốm, hốt hoàng đứng bật dậy.
Tuyết Loan thấy Hoàng Tuấn Khải bồn chồn như vậy thì không khỏi tò mò, quan tâm hỏi: “Có chuyện gì thế anh?”
Hoàng Tuấn Khải xua tay, đi tới bên cửa sổ tiếp tục nghe điện thoại: “Rốt cuộc thì chị ấy bị sao?”
Tiểu Kiệt bưồn bã nói: “Sáng nay mọi người phát hiện ra chị ngất trong phòng. Con sợ lắm, người chị nóng ơi là nóng, chị nằm đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại nữa.
Chị có sao không hả ba?”
Cơ thể Hoàng Tuấn Khải căng cứng, lồng ngực anh nóng như lửa đốt. Kiều Nhã Linh rất ít khi bị ốm, nhưng hễ khi ốm thì lại rất nặng.
Nghe Tiểu Kiệt nói thì anh cũng đoán được đại khái tình hình hiện giờ của cô khá tệ. Hoàng Tuấn Khải chỉ muốn lập tức trở lại Việt Nam để đến bên cạnh cô. Hoàng Tuấn Khải biết Tiểu Kiệt giờ đang rất lo lắng, dù bản thân anh cũng vô cùng hoảng loạn nhưng vẫn cố trấn tĩnh thằng bé: “Chị không sao đâu, con đừng lo quá. Bây giờ ba không có ở đó, con chăm sóc chị nhé?”
Tiểu Kiệt nói: “Vâng, con đương nhiên phải chăm sóc chị rồi. Bà Tôn bảo chị bị cảm lạnh ạ, sắc mặt chị kém lắm, chị ngủ lâu lắm rồi mà chưa dậy nên con lo”
Không biết Kiều Nhã Linh làm sao mà để mình cảm lạnh nặng đến mức hôn mê gần một ngày chưa tỉnh. Hoàng Tuấn Khải càng trở nên bồn chồn bất an hơn, anh nói với Tiểu Kiệt: “Ba biết rồi, ba sẽ sắp xếp mọi thứ để trở về nhanh nhất có thể”
Đăng sau lưng Hoàng Tuấn Khải vang lên tiếng động, anh giật mình quay lại, Tuyết Loan mỉm cười nhìn anh: “Tiểu Kiệt hả anh? Cho em nói chuyện với thằng bé một chút được không?”
Hoàng Tuấn Khải hơi khựng người lại, anh không từ chối, đưa điện thoại cho Tuyết Loan. Cô rất quý Tiểu Kiệt vậy nên muốn nói chuyện với thằng bé. Tiểu Kiệt nhận ra người ở đầu dây bên kia là Tuyết Loan thì tụt hứng, nói chuyện với cô qua loa lấy lệ.
Trong lúc đó, Hoàng Tuấn Khải nhanh chóng ra ngoài, anh lấy một chiếc điện thoại khác ra, gọi một cuộc gọi.
Lúc Kiều Nhã Linh tỉnh lại, ngoài trời đã tối đen như mực. Cảm giác đầu tiên của cô chính là đau, đầu cô vừa đau vừa choáng váng, cơ thể mệt mỏi rã rời, xương khớp như muốn nứt ra vậy.
Kiều Nhã Linh gắng gượng ngồi dậy, chiếc khăn lạnh trên trán cô rơi xuống. Kiều Nhã Linh mơ màng nhìn xung quanh, không có ai cả. Cô không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra với mình, hình như sau khi nói chuyện với quản gia Trần, cô đã khóc rất nhiều đến mức ngất xỉu. Kiều Nhã Linh nhìn đồng hồ, đưa tay bóp trán, đã muộn thế này rồi.
Điện thoại trên bàn đột ngột vang lên tiếng chuông, Kiều Nhã Linh chậm chạp với lấy, nghe máy: “Alo?”
“Là anh” – Giọng nói trầm thấp của Hoàng Tuấn Khải vang lên.
Kiều Nhã Linh có cảm giác như đầu mình càng nhức hơn, cô cắn môi, cố gắng bình tĩnh lại: “Có chuyện g]?”
Hoàng Tuấn Khải cảm thấy mừng vì cô đã tỉnh, nhưng thanh âm xa cách của cô khiến anh có chút không vui. Hoàng Tuấn Khải có thể nhận ra giọng nói của cô rất yếu, có lẽ tình hình sức khỏe của cô không được tốt lắm.
Vì đang ở xa nên anh không biết cô hiện tại như thế nào, điều đó càng khiến anh trở nên lo lắng hơn. Hoàng Tuấn Khải ôn tồn hỏi: “Em làm sao mà bị cảm lạnh thế, trước đó vẫn còn khỏe cơ mà? Em thấy trong người thế nào rồi?”
Kiều Nhã Linh siết chặt điện thoại: “Sao anh biết?”