Chương 482
Hai người tán gẫu vui vẻ, tâm trạng Kiều Nhã Linh cũng thoải mái hơn rất nhiều. Sau khi Vũ Thế Phong về, Kiều Nhã Linh mở điện thoại, đăng nhập Facebook. Kiều Nhã Linh bất giác nhìn chiếc nhãn đang đeo trên tay mình, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Kiều Nhã Linh nhắn tin cho HTK, cô muốn hỏi tại sao anh ta lại tặng chiếc nhãn đó cho cô, nhưng anh ta không trả lời. Kiều Nhã Linh cắn môi, cô nhìn chăm chằm vào màn hình, cuối cùng hạ tay nhấn bàn phím: [Anh là Hoàng Tuấn Khải phải không?] Gõ xong những chữ này, trái tim Kiều Nhã Linh đập thình thịch, cô bất giác căng thẳng một cách khó hiểu.
HTK đang online, anh ta cũng đã xem tin nhắn của cô, thế nhưng Kiều Nhã Linh đợi một hồi cũng không nhận được câu trả lời nào. Gương mặt Kiều Nhã Linh trầm xuống, suy đoán trong lòng càng thêm chắc chắn. Bấy lâu nay cô vẫn nghĩ HTK là một người bạn xa lạ trên mạng, nhưng những chuyện kỳ lạ xảy ra gần đây khiến cô bắt đầu nghi ngờ thân phận của người đàn ông bí ẩn đó.
Móc nối các sự kiện đã xảy ra trong quá khứ, HTK rất có khả năng là Hoàng Tuấn Khải. Kiều Nhã Linh âm thầm siết chặt điện thoại, suốt khoảng thời gian vừa rồi cô đã tâm sự rất nhiều điều thầm kín với người bạn tên HTK này. Nhưng hóa ra, cô lại đang giãi bày tâm sự với Hoàng Tuấn Khải. Kiều Nhã Linh nặng nề thở dài, gương mặt cô trở nên ảm đạm. Sau chuyện lần này, cô sẽ cắt đứt hoàn toàn với Hoàng Tuấn Khải.
Kiều Nhã Linh vào danh sách bạn bè trên Facebook, xóa kết bạn với HTK, sau đó tắt điện thoại.
Sáng hôm sau, Kiều Nhã Linh vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy Vũ Thế Phong đang lúi húi đổ cháo ra bát. Kiều Nhã Linh thoáng sửng sốt: “Sao anh đến sớm thế?”
Vũ Thế Phong quay lại, mỉm cười nói: “Anh lo cho em nên không ngủ được, trời vừa sáng đã lập tức mua cháo đến đây cho em. Thế nào, có phải nên dành cho anh một lời khen không?”
Kiều Nhã Linh bật cười: “Được rồi, cảm ơn Vũ thiếu gia đã tận tâm tận tình chăm sóc ‘tiểu nữ’ đây: Cả hai nhìn nhau cười, bầu không khí vô cùng vui vẻ hoà hợp. Sức khỏe của Kiều Nhã Linh đang tiến triển tốt, mặc dù cô vẫn còn rất yếu nhưng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Sau khi y tá thay băng gạc cho Kiều Nhã Linh xong, cô nói với Vũ Thế Phong: “Chuyện của An Kỳ, không biết như thế nào rồi?”
An Kỳ đã mất tích được một thời gian, Kiều Nhã Linh vẫn luôn hỏi thăm tình hình của cô ấy, nhưng mọi chuyện không có tiến triển gì.
Kiều Nhã Linh rất lo lắng cho cô ấy, cô đã bất tỉnh ba ngày, vì vậy không biết thêm tin tức nào về An Kỳ trong mấy ngày qua.
Gương mặt của Vũ Thế Phong hơi thay đổi khi nghe câu hỏi của Kiều Nhã Linh, nhưng anh ta rất nhanh đã mỉm cười như không có chuyện gì: “Em đừng lo, hai hôm trước anh đã tìm được An Kỳ rồ Kiều Nhã Linh mở to mắt nhìn Vũ Thế Phong, mừng rỡ nói: “Thật vậy sao, cô ấy bây giờ như thế nào rồi, có sao không? Rốt cuộc thì tại sao cô ấy lại mất tích?”
Trước những câu hỏi dồn dập của Kiều Nhã Linh, Vũ Thế Phong ôn tôn nói: “Được rồi được rồi, đừng kích động. An Kỳ không xảy ra bất cứ chuyện gì cả, cô ấy đã khỏe mạnh trở về Việt Nam. Khi An Kỳ đến nơi du lịch, ở đó xảy ra bão tuyết lớn, cả khu vực bị mất tín hiệu, phương tiện giao thông cũng không thể qua lại nên cô ấy không rời khỏi đó được.
Bây giờ thì mọi chuyện đều đã ổn, em yên tâm”
Kiều Nhã Linh thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng trong lòng cô mấy ngày qua cuối cùng cũng được trút bỏ. Vũ Thế Phong nhìn gương mặt thanh thản cùng nụ cười tươi tắn của Kiều Nhã Linh, ánh mắt trở nên phức tạp.
Anh ta quả thực đã tìm được An Kỳ, nhưng tình hình của cô ấy không hề khả quan như những gì anh ta nói. An Kỳ hiện đang hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện.
Vũ Thế Phong biết người bạn này rất quan trọng với Kiều Nhã Linh, nhưng ở thời điểm hiện tại anh ta không thể nói sự thật cho cô được. Cú sốc này quá lớn, cô nhất định sẽ chịu đả kích.
Kiều Nhã Linh hoàn toàn tin lời Vũ Thế Phong, cảm kích nói: “Thật sự rất cảm ơn anh đã cứu được cô ấy, nếu cô ấy mà xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ vô cùng ân hậ Vũ Thế Phong võ nhẹ lên bả vai Kiều Nhã Linh, dịu dàng nói: “Đừng nói vậy, đây là việc anh nên làm mà. Chỉ cần em muốn, dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa anh cũng sẽ làm.”
Vũ Thế Phong thâm tình nhìn Kiều Nhã Linh, cô thoáng bối rối trước ánh mắt nồng nàn tình cảm của anh ta. Vũ Thế Phong đối xử với cô quá tốt, đến mức Kiều Nhã Linh từng nghĩ rằng Vũ Thế Phong đang âm mưu gì đó với mình. Anh ta chỉ đang dùng bộ mặt giả tạo để tiếp cận, lấy lòng tin ở cô. Khi một người đối xử với chúng ta quá tốt, chúng ta sẽ không tránh khỏi nghi ngờ lòng tốt của họ. Kiều Nhã Linh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Vũ Thế Phong, cô nói: “Vũ Thế Phong, anh sẽ không phản bội tôi chứ?”
Vũ Thế Phong kiên định nói: “Không bao giờ! Nhã Linh, sau này anh sẽ đối xử thật tốt với em, em hãy tin tưởng ở anh”
Kiều Nhã Linh chậm rãi đáp: “Tôi cũng hy vọng là anh sẽ không phản bội tôi”