Chương 254
Hoàng Tuấn Khải đứng lên, chậm rãi tiến về phía Kiều Nhã Linh. Một bóng đen đổ lên người Kiều Nhã Linh, nụ cười trên môi cô khựng lại.
Kiều Nhã Linh ngẩng đầu lên, chạm vào đôi mắt đen kịt của Hoàng Tuấn Khải. Anh dường như mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, mùi hương mát lạnh từ cơ thể anh lập tức bao chùm xung quanh. Kiều Nhã Linh thờ ơ chuyển tầm mắt, không buồn quan tâm đến anh. Hoàng Tuấn Khải sầm mặt, cứng ngắc mở miệng: “Tăng ca kiểu gì mà bây giờ mới về?”
Tâm trạng Hoàng Tuấn Khải bây giờ đang rất xấu, từ lúc từ công ty cô về tới giờ, gương mặt anh vẫn luôn lạnh như băng. Hoàng Tuấn Khải Vì cảm động khi đọc được nhật ký của cô, không nhịn được bèn lái xe đến trước cổng công ty cô sớm hơn nửa tiếng. Cuối cùng cô lại bảo cô phải tăng ca, khiến anh một mình ra về.
Giọng điệu tra hỏi của Hoàng Tuấn Khải khiến Kiều Nhã Linh khó chịu, cô nhất quyết không để ý tới anh, cầm tay Tiểu Kiệt định đi lên phòng thẳng bé. Hoàng Tuấn Khải kéo tay cô lại, Kiều Nhã Linh loạng choạng suýt ngã vào lồng ngực anh. Kiều Nhã Linh tức giận nói: “Anh làm cái gì thế?”
Hoàng Tuấn Khải lạnh giọng nói: “Anh hỏi mà không trả lời à? Nói đi, sao bây giờ mới về?”
Kiều Nhã Linh không nói chuyện, chỉ trừng mắt nhìn anh đầy bực bội. Hoàng Tuấn Khải nhếch miệng cười nhạt, mỉa mai nói: “Đi chơi với tên nào quên cả giờ giấc à?”
Kiều Nhã Linh tức giận hất tay anh ra: “Hoàng Tuấn Khải, anh ăn nói cho cẩn thận đi! Không phải tôi đã nói là phải tăng ca rồi sao? Anh nóng nảy cái gì, bây giờ tôi đã đến rồi chứ có phải chạy mất đâu. Mà cho dù tôi đi cùng với ai đi chăng nữa thì cũng không liên quan đến anh, anh đừng có xía vào chuyện của tôi”
Hoàng Tuấn Khải sầm mặt, anh mím chặt môi, ánh mắt lạnh băng nhìn Kiều Nhã Linh. Thái độ khó chịu và ghét bỏ của cô càng khiến Hoàng Tuấn Khải nóng nảy hơn.
Anh bóp mạnh tay cô, bực bội nói: “Em đã hứa với Tiểu Kiệt rồi thì phải liệu mà sắp xếp mọi thứ rồi về sớm với thằng bé chứ! Em quá hời hợt rồi đấy, công việc của em thì có gì mà bận. Làm tới tận giờ này mới về, cũng không gọi anh tới đón, trời tối thế này nếu gặp chuyện không hay thì sao hả?”
Khi nghe Kiều Nhã Linh nói rằng cô sẽ tăng ca, Hoàng Tuấn Khải đã khó chịu rồi. Cứ tưởng cùng lắm đến tám giờ cô sẽ quay lại, không ngờ tận mười giờ mới xong việc.
Không chỉ Tiểu Kiệt mà anh cũng vô cùng bồn chồn không yên, gọi điện cho cô thì cô không nghe. Anh còn định một lúc nữa nếu cô không đến anh sẽ tới công ty cô xem thế nào.
Thật ra Hoàng Tuấn Khải nói cũng có ý đúng, cô đáng nhẽ nên về sớm hơn với Tiểu Kiệt, Ban này nghe thằng bé nói đã đợi cô rất lâu khiến cô càng cảm thấy áy náy.
Thằng bé đang ốm mà cố thức muộn như vậy thật sự làm Kiều Nhã Linh đau lòng. Thế nhưng Kiều Nhã Linh khi đó không suy nghĩ nhiều đến chuyện này, cô chỉ muốn tránh mặt Hoàng Tuấn Khải mà thôi. Nếu không phải anh cố chấp muốn tới đón cô, Kiều Nhã Linh đã có thể về nhà họ Hoàng sớm hơn rồi.
Kiều Nhã Linh ấm ức nói: “Có phải tôi muốn như vậy đâu, mà anh đừng có mà giở cái giọng điệu coi thường công việc của tôi như thế. Tôi đúng chỉ là một phóng viên quèn, không sánh được với vị chủ tịch cao quý như anh. Nhưng công việc nào cũng có lúc bận rộn áp lực, anh tưởng làm chức vị thấp thì công việc nhàn hạ chắc?”
Hoàng Tuấn Khải tức giận nói: “Em tăng ca hôm nào không tăng, lựa đúng vào hôm đến đây là để tăng ca, đừng tưởng anh không biết em đang nghĩ gì. Em nói em quý Tiểu Kiệt, van xin anh cho thằng bé ở cùng em. Đến khi anh cho hai người có thời gian gặp nhau em lại không biết trân trọng, em có ý gì đây?”
Máu nóng của Kiều Nhã Linh bốc lên đầu, cô nổi giận đùng đùng: “Anh nói như thể tôi không quan tâm đến thằng bé ấy! Lúc nghe thăng bé ốm tôi đã lo lắng muốn chết đi được, vội vàng bỏ cả công việc.
để đến đây, anh đừng có hắt nước bẩn sang người tôi. Tôi yêu mến thằng bé như thế nào không đến lượt anh phán xét!”
Hai người cứ cãi qua cãi lại, Tiểu Kiệt ở bên cạnh nghe mà ong cả đầu. Nhìn hai người cãi nhau thằng bé không vui chút nào, đặc biệt là khi ba mình lớn tiếng với chị xinh đẹp khiến cậu nhóc rất khó chịu.
Cậu chưa phàn nàn gì thì thôi, sao ba lại cứ trách chị là thế nào? Tiểu Kiệt càng nghe càng tức giận, xông lên đứng chặn phía trước Kiều Nhã Linh, hai cánh tay giang rộng hết cỡ như đang che chắn cho cô.
Tiểu Kiệt giống như một ky sĩ nhỏ đang bảo vệ công chúa của mình, thằng bé nhìn ba mình bằng ánh mắt tức giận, lớn tiếng nói: “Không cho ba mắng chị như thế!”
Tiếng hét thất thanh của Tiểu Kiệt khiến Kiều Nhã Linh và Hoàng Tuấn Khải giật mình, cả hai sững sờ không nói được lời nào.