Chương 524
Dù Hoàng Tuấn Khải đang cười, nhưng ánh mắt của anh lại vô cùng lạnh lùng. Hoàng Thiên Hựu là cha của anh, nhưng anh lại không có một chút tình cảm nào với ông ta. Như thể người ở trước mắt anh chỉ là một kẻ xa lạ không quen biết.
Thái độ của Hoàng Tuấn Khải khiến Hoàng Thiên Hựu vô cùng đau lòng, ông ta buồn bã nói: “Tuấn Khải, đã nhiều năm như vậy rồi, con vẫn không thể tha thứ cho ba sao? Mặc dù bây giờ mẹ con không còn nữa, nhưng nếu mẹ con biết tình cảm cha con chúng ta rạn nứt vì bà ấy, bà ấy nhất định sẽ rất đau buồn”
Hoàng Thiên Hựu vừa dứt lời, Hoàng Tuấn Khải liền đạp đổ chiếc ghế ở bên cạnh. Tiếng động vang lên cực lớn, Hoàng Thiên Hựu giật mình lùi về phía sau, nhìn Hoàng Tuấn Khải đầy sững sờ.
Gương mặt Hoàng Tuấn Khải âm u lạnh lẽo. Đôi mắt anh đen kịt, ẩn chứa sự phẫn nộ và điên cưồng. Gân xanh trên trán anh nổi lên, nhìn anh vô cùng dữ dẫn và đáng sợ.
Hoàng Tuấn Khải găn từng chữ: “Đừng đến nhắc đến mẹ của tôi, ông không có tư cách”
Đã từ rất lâu rồi, không còn ai đề cập đến mẹ của Hoàng Tuấn Khải trước mặt anh. Tên bà chính là huyệt tử của anh, là nỗi đau và vết sẹo.
mãi chẳng thể lành. Người không có tư cách nhắc đến bà nhất, chính là Hoàng Thiên Hựu.
Hoàng Thiên Hựu nặng nề nói: “Ba biết con trách ba, ba thừa nhận là ba đã sai khi đối xử vô tâm với hai mẹ con con như vậy. Ba là một người cha tồi tệ, thế nhưng sự ra đi của mẹ con không thể đổ mọi tội lỗi lên đầu ba được. Như vậy là không công bảng! Con là máu mủ ruột thịt của ba, đáng nhẽ chúng ta phải đứng trên cùng một chiến tuyến. Mẹ con dù sao cũng đã không còn, con không thể bỏ qua được quá khứ hay sao?”
Mắt Hoàng Tuấn Khải đỏ ngầu, lồng ngực anh phập phồng vì tức giận, anh nghiến răng: “Hoàng Thiên Hựu, ông nói ra những lời đó mà không thấy hổ thẹn với lương tâm sao? Mẹ tôi vì ai mà ra nông nỗi này, vì ai mà sống không bằng chết, vì ai mà mà cả thể xác lẫn tâm hồn đều mục rữa từng ngày?
Nếu ông đối xử tốt với mẹ tôi hơn một chút, thì bà đã không phải ra đi trong sự đau khổ quản quại. Tất cả đều là lỗi của ông!”
Gương mặt Hoàng Tuấn Khải méo mó đến đáng sợ, ánh mắt anh vừa dữ dội vừa thống khổ. Một làn nước mỏng bao phủ trong mắt anh, Hoàng Tuấn Khải giống như một con thú bị thương, đau đớn đến tuyệt vọng.
Mẹ của anh, người phụ nữ hết lòng vì chồng vì con, đã ra đi với trái tim héo mòn nhiều năm về trước. Người phụ nữ xinh đẹp và đôn hậu ấy, hi sinh tất cả vì người đàn ông mà bà yêu, nhưng bà lại không nhận được bất cứ điều gì ngoài sự lạnh lùng và dối trá.
Cái chết của bà đã khiến Hoàng Tuấn Khải hận ba mình đến tận xương tủy. Hoàng Tuấn Khải biết, tình cảm không thể miễn cưỡng.
Nhưng Hoàng Thiên Hựu đã lấy mẹ của anh, ông phải có trách nhiệm với gia đình. Thế nhưng tất cả những gì ông làm cho họ, chính là sự vô tâm hời hợt, cuối cùng đẩy mẹ anh vào con đường chết.
Hoàng Thiên Hựu khổ sở nói: “Tuấn Khải, con không hiểu. Ba và mẹ của con lấy nhau vốn dĩ không vì tình cảm. Dù ba rất muốn, nhưng ba cũng không thể ép mình yêu bà ấy được. Cuộc hôn nhân của ba mẹ đã được định sẵn là không thể hạnh phúc. Bà ấy biết điều đó, nhưng bà ấy vẫn chấp nhận lấy ba. Bà ấy đã lựa chọn như vậy, ba có thể làm gì được đây?”
Hoàng Tuấn Khải mỉa mai nói: “Không phải vì gia thế của mẹ tôi nên ông mới lấy bà sao? Ông biết mẹ tôi yêu ông, nên ông đã lợi dụng tình yêu của bà. Mẹ ông đã theo đuổi ông bao nhiêu năm trời, khi trở thành vợ ông đã hết lòng chăm sóc gia đình, hi vọng một ngày ông có thể đáp lại tình cảm của bà. Dù ông có không thích mẹ tôi đi chăng nữa, cũng đừng lấy lý do đó bao biện cho việc ngoại tình bẩn thỉu của ông”
Khi Hoàng Thiên Hựu kết hôn với mẹ Hoàng Tuấn Khải, ông đã có rất nhiều mối quan hệ ngoài luồng. Mẹ anh biết điều đó, bà đã luôn nhãn nhịn chịu đựng vì anh. Từ khi sinh ra đến khi lớn lên, Hoàng Tuấn Khải đã chứng kiến sự ghẻ lạnh của Hoàng Thiên Hựu đối với mẹ mình.
Ông ta ngang nhiên thân mật với người phụ nữ khác trước mặt bà, khiến bà vô cùng khổ sở. Hoàng Tuấn Khải rất ghê tởm người được gọi là ba của mình, sau khi mẹ mất, anh đã lập tức ra ở riêng. Anh không thể hít thở chung một bầu không khí với kẻ đã gián tiếp giết chết mẹ anh được.
Hoàng Thiên Hựu cố gắng thanh minh cho bản thân: “Đàn ông có năm thê bảy thiếp cũng là chuyện thường tình. Đặc biệt đối với những người có tiền có quyền, phụ nữ chỉ là đồ trang trí. Việc ba có phụ nữ bên ngoài không phải chuyện to tát. Trên đời này không có người đàn ông nào chung thủy đâu, sau này con sẽ hiểu điều đó thôi.”
Hoàng Thiên Hựu chưa bao giờ cảm thấy hối hận về những chuyện ông ta đã làm trong quá khứ. Đối với ông ta, phụ nữ cũng chỉ là quần áo, không có người này thì có người khác.
Hoàng Thiên Hựu có thể là một người có đầu óc kinh doanh nhạy bén, là một con ngựa chiến dũng mãnh, nhưng ông là mãi mãi không bao giờ là một người đàn ông chân chính.
Con người của ông ta khiến Hoàng Tuấn Khải buồn nôn, anh không thể chấp nhận được những lời lẽ bẩn thỉu bao biện cho hành vi sai trái của Hoàng Thiên Hựu. Ông ta chẳng khác gì đang bôi nhọ, coi thường mẹ anh.