Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 324

Những mối nghỉ hoặc cứ luẩn quẩn trong đầu khiến Kiều Nhã Linh không làm được việc gì cả. Cuối cùng cô rút điện thoại, nhắn tin vào số máy trước đó của anh Kiều – người ba giả danh cô từng nói chuyện. Kiều Nhã Linh nói muốn gặp mặt anh ta, thế nhưng mãi không thấy đối phương trả lời.

Đến khi tan làm Kiều Nhã Linh cũng không nhận được hồi âm, Kiều Nhã Linh dành gác chuyện này sang một bên, chuẩn vị đến nhà Vũ Thế Phong. Kiều Nhã Linh từng đến nhà anh ta cùng Hoàng Tuấn Khải nên cô biết địa chỉ của anh ta ở đâu, Kiều Nhã Linh bắt xe từ công ty đến thẳng nơi đó. Vừa bước xuống xe thì Kiều Nhã Linh đã trông thấy Tuyết Phi đang đứng trước cửa nhà Vũ Thế Phong, cô ta cũng nhìn thấy cô, sửng sốt không kém.

“Sao cô lại ở đây?” – Tuyết Phi cau mày hỏi.

có biết đây là đâu không mà dám mò đến hả?”

Tuyết Phi bán tín bán nghi nhìn Kiều Nhã Linh, có một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu cô ta. Chẳng lẽ Kiều Nhã Linh đang cố gắng trở thành tình nhân của Vũ Thế Phong, bước chân vào nhà họ Vũ sao?

Tuyết Phi không thể nghĩ ra được lý do gì mà hai người này lại có quen biết, vậy nên chuyện đó rất có khả năng. Tuyết Phi nhếch miệng cười mỉa mai: “Này, chuyện anh Tuấn Khải đến London thăm chị gái tôi chắc cô cũng biết ni Kiều Nhã Linh không hiểu Tuyết Phi muốn nói chuyện gì, cô nghi hoặc nhìn cô ta. Tuyết Phi bật cười vui vẻ, cô ta tiến lại gần cô, vuốt nhẹ lên tóc mai của Kiều Nhã Linh, tỏ ra thương tiếc: “Anh tôi yêu chị tôi đến như vậy, chắc cô rất đau lòng nhỉ? Làm sao đây, cô bày trăm phương nghìn kế để có thể bám lấy anh Tuấn Khải, thế nhưng trong mắt anh ấy cô lại chẳng là cái thá gì cả”

Kiều Nhã Linh hất tay Tuyết Phi ra, đanh mặt: “Gô nói linh tinh cái gì đấy?”

Tuyết Phi khoanh tay, nở nụ cười yêu kiều: “Có phải cô mất chỗ dựa rồi nên tìm đến Vũ Thế Phong để nương tựa phải không? Ha, cũng phải thôi, bây giờ cô đã bị anh Tuấn Khải rũ bỏ như rẻ rách, cô không bấu víu được anh ấy nên tìm người khác cũng chẳng có gì là lạ”

Kiều Nhã Linh trợn mắt nhìn Tuyết Phi, cô ta cúi đầu, nhếch miệng cười khẽ, thầm thì vào tai cô: “Tôi có chút tò mò, cô ngủ với Vũ Thế Phong một đêm được bao nhiêu tiền vậy?”

Kiều Nhã Linh sâm mặt, lập tức cho Tuyết Phi một cái tát. Tính cách Tuyết Phi không chỉ thối nát mà miệng lưỡi cô ta cũng bẩn thỉu không kém. Kiều Nhã Linh cảm thấy vô cùng tức giận trước lời nói sỉ nhục lăng mạ của cô ta. Kiều Nhã Linh mới gặp Vũ Thế Phong ngày hôm nay thế mà Tuyết Phi lại dám nói cô ăn nằm với anh ta để kiếm tiền.

Tuyết Phi loạng choạng lùi về phía sau, má cô ta đỏ bừng vì cú tát của Kiều Nhã Linh. Cô ta cười gắn, ánh mắt tóe lửa nhìn Kiều Nhã Linh: “Sao hả, tôi nói trúng tim đen nên cô thẹn quá hóa giận chứ gì? Cô đúng là một con đi*m chỉ biết lên giường với đàn ông, cô khiến tôi buồn nôn!”

Bả vai Kiều Nhã Linh run lên, bàn tay cô siết chặt, cô nghiến răng nói: “Tuyết Phi, cô cẩn thận cái miệng của mình đi!”

Tuyết Phi cười nửa miệng, đôi mắt xinh đẹp nhìn cô đầy thù địch và ác ý, giêu cợt nói: “Không đúng ư? Cô không mồi chài được anh Tuấn Khải nên mới phải đi tìm mục tiêu mới, và con mồi lần này của cô là thiếu gia nhà họ Vũ. Cô cũng có mắt nhìn người đấy, toàn chọn được những người đàn ông cực phẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK