Chương 250
Tiểu Kiệt nổi giận đùng đùng: “Ba bắt nạt con, ba thật đáng ghét! Con không biết, chiếc hộp này thuộc về con, ba muốn lấy nó thì phải đưa điện thoại cho con, nếu không con còn lâu mới đưa nó cho ba”
Tiểu Kiệt nhất định không để ba mình đạt được ý đồ, cậu siết chặt chiếc hộp trong tay. Ba chơi xấu, ba không muốn trao đổi với cậu nên định dùng vũ lực đây mà. Ba thật đáng ghét, muốn cướp đồ của cậu sao, cậu sẽ sống chết không buông nó ra. Hoàng Tuấn Khải khoanh tay, từ trên cao nhìn Tiểu Kiệt: “Được thôi, vậy có nghĩa là con chọn vế thứ hai”
Nói rồi Hoàng Tuấn Khải bước về phía Tiểu Kiệt, thằng bé cảnh giác nhìn ba mình, lùi về phía sau. Hoàng Tuấn Khải định kéo Tiểu Kiệt lại sau đó lấy chiếc hộp từ tay thằng nhóc. Nhưng Hoàng Tuấn Khải chưa kịp làm gì thì Tiểu Kiệt đã chạy tót về phía góc phòng, trừng mắt với anh. Hoàng Tuấn Khải cười lạnh, thằng bé này nhanh đấy.
Hoàng Tuấn Khải vừa định đi qua bên đó thì Tiểu Kiệt lại chạy sang chỗ khác, anh sầm mắt, đuổi theo Tiểu Kiệt.
Trong phòng đang diễn ra một cuộc đuổi bắt, một lớn một nhỏ chạy toán loạn khắp phòng. Tiểu Kiệt hét thất thanh, cuối cùng cậu nhóc nhảy lên giường, dùng người mình đè lên chiếc hộp. Hoàng Tuấn Khải thở dốc, chống tay nhìn Tiểu Kiệt đang cương quyết bảo vệ chiếc hộp, nhếch miệng cười một tiếng.
Hoàng Tuấn Khải tiến tới, chẳng mất mấy sức lực đã nhấc bổng được Tiểu Kiệt lên. Tiểu Kiệt hoảng sợ nhìn ba, run run nói: “Ba không thể lấy nó được…”
Hoàng Tuấn Khải cười nhạt, chỉ một động tác đã cướp được chiếc.
hộp từ tay Tiểu Kiệt. Tiểu Kiệt rưng rưng nhìn anh, sau đó khóc bù lu bù loa: “Hu hu hu, ba chơi xấu, con không biết đâu!”
Tiểu Kiệt khóc đến long trời lở đất, Hoàng Tuấn Khải nghe mà không chịu nổi. Anh thả thằng bé xuống giường, nó lập tức chùm chăn lên đầu ấm ức rơi nước mắt. Hoàng Tuấn Khải nhìn con trai khóc đến thương †âm như vậy cũng mủi lòng, anh cũng cảm thấy mình có hơi quá đáng.
Hoàng Tuấn Khải thở dài, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc nữa, thế này đi, chỉ cần con không đòi điện thoại, con muốn gì ba cũng đáp ứng”
Tiểu Kiệt lập tức ngừng khóc, thằng bé chui đầu khỏi chăn, đôi mắt vẫn còn lấp lánh ánh nước nhìn anh: “Vậy thì cho con mỗi ngày được gặp chị xinh đẹp”
Hoàng Tuấn Khải đen mặt, nghiến răng nói: “Trừ điện thoại và việc gặp Kiều Nhã Linh”
Tiểu Kiệt hét lên: “Ba nói thế thì làm được gì, con chẳng cần gì cả, con chỉ cần một trong hai điều đó thôi”
Tiểu Kiệt lại khóc, Hoàng Tuấn Khải đau đầu nói: “Đồ chơi thì sao? Hay đợi đến khi con khỏi ốm ba nghỉ làm đưa con đi chơi nhé!”
Tiểu Kiệt ngúng nguẩy nói: “Con không cần hu hu hu, ba không thương con nữa rồi hức hức”
Tiểu Kiệt chẳng thiếu cái gì cả, cậu chỉ muốn có chị xinh đẹp, thế mà ba cậu lại nhẫn tâm đối xử với như vậy. Không có điện thoại, cũng không được gặp chị xinh đẹp mỗi ngày, như vậy chẳng khác nào.
tra tấn cậu cả. Ba lại còn ỉ mạnh hiếp yếu, trấn lột chiếc hộp ở trong tay cậu. Thế là Tiểu Kiệt đã mất đi cơ hội cuối cùng để có thể lại gần Kiều Nhã Linh hơn, Tiểu Kiệt vừa buồn vừa tức, nước mắt cứ rơi không ngừng.
Nếu là trước đây chỉ cần nghe anh nghỉ việc đưa Tiểu Kiệt đi chơi là thằng bé đã vui đến mức nhảy cẵng lên, thế nhưng bây giờ thằng bé chẳng quan tâm, lời nói của anh đã không còn có sức ảnh hưởng tới nó nữa. Tiểu Kiệt cứ mở miệng ra là nhắc đến Kiều Nhã Linh, khiến anh rất phiền lòng. Hoàng Tuấn Khải lạnh mặt nói: “Con lập tức nín cho ba, nếu con không muốn thì thôi. Ba đã nói rồi, chiếc hộp này ở trong nhà của ba thì nó thuộc về ba, con đừng có mà vớ vẩn. Cứ nghĩ xem muốn gì rồi nói với ba, ba sẽ làm cho con, trừ hai việc kia”
Nói rồi Hoàng Tuấn Khải cầm chiếc hộp kia, đi ra khỏi phòng.
Hoàng Tuấn Khải đi vào phòng đọc sách, khóa cửa lại. Anh ngồi trên ghế, đặt chiếc hộp lên bàn. Hoàng Tuấn Khải lắng lặng ngắm nhìn vỏ ngoài của chiếc hộp, đây là món đồ duy nhất Kiều Nhã Linh còn để lại trong căn nhà này.
Có lẽ đã lâu đến mức chính cô cũng không còn nhớ đến sự tồn tại của nó nữa. Hoàng Tuấn Khải chậm rãi mở chiếc hộp ra, bên trong có rất nhiều những tờ giấy nho nhỏ và vài thứ đồ linh tinh của con gái, hầu hết chúng đều là do Hoàng Tuấn Khải tặng cho Kiều Nhã Linh.