Chương 487
“Không phải con gái các em đi mua sắm chính là cách hiệu quả nhất để xả stress à?”
Kiều Nhã Linh trừng mắt với Vũ Thế Phong: “Tôi stress lúc nào?”
Vũ Thế Phong chỉ cười mà không nói gì. Có lẽ Kiều Nhã Linh không hề nhận ra, viền mắt cô hơi sưng lên. Vũ Thế Phong âm thầm thở dài, quả nhiên, vẫn là chưa thể quên.
Có lẽ sau khi về nhà, cô sẽ chui vào một góc lặng lẽ rơi nước mắt. Vũ Thế Phong không muốn cô đơn độc ở trong nhà, đau lòng vì một người đàn ông khác.
Thay vì để cô có thời gian nghĩ ngợi đến những chuyện không vuu, Vũ Thế Phong muốn lấy niềm vui giúp cô quên đi mọi ưu sầu.
Kiều Nhã Linh khoanh tay nói: “Tôi đã nói là tôi rất ổn, với lại công việc ngày mai rất bận, tôi còn..”
Kiều Nhã Linh chưa nói xong đã bị Vũ Thế Phong lôi một mạch lên xe. Vũ Thế Phong cứ thế kéo Kiều Nhã Linh đi, cô thở dài, bất đắc dĩ đi theo. Kiều Nhã Linh nhìn bóng lưng Vũ Thế Phong, trong lòng phiền não, có lẽ anh ta đã nhận ra điều gì rồi.
Không thể không thừa nhận mua sắm quả thực là cách tốt nhất để xả stress. Kiều Nhã Linh ban đầu còn rất không tình nguyện, thế nhưng đã nhanh chóng say mê ngắm nghía những bộ trang phục đẹp mắt và phong cách trong các cửa hàng thời trang.
Vũ Thế Phong là người rất có gu thẩm mỹ, anh ta tự tay chọn cho Kiều Nhã Linh các bộ trang phục vô cùng đẹp và thời thượng. Sau đó, Kiều Nhã Linh bị Vũ Thế Phong đẩy vào phòng thay đồ. Kiều Nhã Linh cầm một đống quần áo, trợn mắt nói: “Như thế này… có phải hơi thái quá rồi không?”
Vũ Thế Phong nhướng mày nói: “Tin anh đi, em sẽ rất tuyệt vời cho mà xem”
Một lúc, Kiều Nhã Linh bước ra ngoài. Vũ Thế Phong rời mắt khỏi cuốn tạp chí, ngẩng đầu nhìn, tròng mắt như muốn rơi ra ngoài. Kiều Nhã Linh ngại ngùng dùng tay che ngực và eo, gương mặt nổi lên một tầng sắc hồng.
Chiếc váy này rất đẹp, bó sát vào người Kiều Nhã Linh để lộ những đường cong hoàn hảo mê người của cô. Có một điều duy nhất khiến cô không thoải mái là chiếc váy này quá sexy, vậy nên cô cảm thấy rất ngượng khi mặc nó. Phần cổ váy khoét sâu, Kiều Nhã Linh phải lấy tay che ngực. Phần eo váy cũng bị cắt một đoạn, da thịt nơi này bị lộ ra hết.
Vũ Thế Phong đứng dậy, mắt vẫn không rời khỏi Kiều Nhã Linh, anh ta đột nhiên vỗ tay nói: “Đẹp, rất đẹp!”
Mặt Kiều Nhã Linh sắp bốc cháy đến nơi, cô vội nói: “Tôi thay bộ khác, bộ này không đượt Vũ Thế Phong kéo cô lại, vừa khó hiểu vừa tiếc nuối nói: “Sao lại không được, chiếc váy này hợp với em lắm, nhìn em rất quyến rí Mặt Kiều Nhã Linh càng đỏ hơn, cô kiên quyết nói: “Vậy mới không được!”
Kiều Nhã Linh quay lại phòng thay đồ, thử bộ khác. Có điều, những chiếc váy khác cũng hở táo bạo không kém. Kiều Nhã Linh lật tung cả đống quần áo lên cũng không tìm được bộ nào kín đáo một chút. Kiều Nhã Linh thầm rủa trong lòng, Vũ Thế Phong đúng lên tên háo sắc! Kiều Nhã Linh hét lên một tiếng: “Vũ Thế Phong, anh không thể chọn cho tôi bộ nào tử tế hơn được hả???”
Vũ Thế Phong ở bên ngoài cười nham nhở: “Nhã Linh, em đừng ngại, vóc dáng của em có thể sánh ngang với người mẫu đấy!”
Kiều Nhã Linh: “..”
Sau khi mua đồ xong, Vũ Thế Phong hai tay lỉnh kỉnh xách đồ, còn Kiều Nhã Linh ở bên cạnh càu nhàu: “Tôi đã nói là tôi không muốn mặc mấy bộ đồ hở hang như vậy rồi, anh còn mua làm gì. Rốt cuộc thì váy này tôi mặc hay anh mặc hả?”
Kiều Nhã Linh cứ lầm bầm suốt cả đoạn đường, Vũ Thế Phong đột nhiên lên tiếng: “Nhã Linh, đi chọn quà cưới cùng anh”
Vũ Thế Phong vừa dứt lời, tiếng nói bên cạnh cũng biến mất. Vũ Thế Phong ngoảnh mặt, chỉ nhìn thấy nụ cười tươi tắn đến xa lạ của Kiều Nhã Linh: “Được thôi”
Vũ Thế Phong cùng Kiều Nhã Linh đi chọn quà cưới cho Hoàng Tuấn Khải. Lúc này Vũ Thế Phong mới cảm thấy hối hận vì câu nói trước đó của mình. Cùng cô gái mà mình đang theo đuổi, mua quà cưới cho người đàn ông cô từng yêu, cảm giác rất khó tả.
Anh ta cũng không hiểu tại sao khi ấy lại thốt ra lời đề nghị đó. Có lẽ, anh ta đang muốn đánh cược với bản thân. Vũ Thế Phong cũng hy vọng Kiều Nhã Linh có thể hoàn toàn chết tâm, từ bỏ tình cảm bao năm trời với Hoàng Tuấn Khải.
Thế nhưng bây giờ anh ta cảm thấy quyết định này của mình thật ngớ ngẩn và ấu trĩ, có điều lời đã nói ra không thể rút lại được. Kiều Nhã Linh vân bình thản như không có chuyện gì, hơn nữa còn vô cùng hăng hái chọn quà. Kiều Nhã Linh giơ một cặp đồng hồ bạc lên, nói: “Cái này có được không?”
Vũ Thế Phong lẳng lặng nhìn đồng hồ trên tay cô, anh ta nói: “Ồ, đây là kiểu mà Hoàng Tuấn Khải thích đó”