Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 213

Kiều Nhã Linh cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, suy cho cùng vì cô mất bình tĩnh bởi chuyện của Tiểu Kiệt nên đã lớn tiếng với anh.

Trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ đến thằng bé, không suy nghĩ được gì cả. Hơn nữa Tiểu Kiệt còn ốm ở nhà Hoàng Tuấn Khải, điều đó khiến cô càng giận anh hơn.

Kiều Nhã Linh cố gắng trấn tĩnh bản thân, kìm nén cảm xúc trong lòng lại. Cô thật sự rất nôn nóng muốn biết tình trạng của Tiểu Kiệt, mong rằng thằng bé ốm không quá nặng. Kiều Nhã Linh một lần nữa hỏi: “Tiểu Kiệt sao rồi?”

Giọng nói của cô đã nhẹ nhàng hơn nhiều, thế nhưng bây giờ Hoàng Tuấn Khải lại trầm mặc. Hoàng Tuấn Khải thật sự không dám nghĩ lại buổi tối ngày hôm qua, con ốm, lúc ấy chỉ có một mình anh xoay xở, lo đến mức đứng ngồi không yên. Tiểu Kiệt sắc mặt tái nhợt, cơ thể không ngừng run rẩy, lại còn bị nôn nữa, lúc ấy anh thật sự đã rất sợ hãi.

Thất Hoàng Tuấn Khải im lặng không nói, Kiều Nhã Linh càng sốt ruột hơn: “Anh nói gì đi chứ, rốt cuộc thẳng bé bị sao?”

Đối diện với ánh mắt lo lắng của Kiều Nhã Linh, Hoàng Tuấn Khải bất đắc dĩ thở dài, anh thấp giọng nói: “Tiểu Kiệt bị sốt, sốt 38.9 độ”

Tiểu Kiệt ngày hôm qua sốt cao đột ngột, người lúc nóng lúc lạnh, rơi vào bất tỉnh. Trong lúc chờ bác sĩ tới anh dùng mọi cách giảm nhiệt độ cho thằng bé mà không ăn thua, cuống đến nỗi đạp đổ chậu nước.

Tiểu Kiệt là một cậu bé khỏe mạnh, rất ít khi bị ốm, có cũng chỉ là ốm vặt. Vậy nên khi thăng bé bị như vậy, mà lúc ấy lại có mỗi mình anh khiến anh vô cùng hoảng loạn. Hoàng Tuấn Khải không giỏi chăm sóc.

người khác, chỉ biết vụng về lấy khăn lạnh đắp lên trán con, bần thần nhìn đứa trẻ ấy nằm bất tỉnh trên giường.

Đến khi bác sĩ tới thì tình trạng mới khá hơn một chút, nhưng Tiểu Kiệt vẫn sốt rất cao. Hoàng Tuấn Khải chăm sóc Tiểu Kiệt cả đêm không ngừng nghỉ, thăng bé mê man gọi tên cô liên tục. Anh nhìn mà xót xa, cuối cùng quyết định đi tìm Kiều Nhã Linh.

Kiều Nhã Linh nghe thấy con số 38.9 độ, mặt liền biến sắc. Người lớn mà sốt như vậy đã mệt lắm rồi, đằng này Tiểu Kiệt chỉ là một đứa trẻ, sức chịu đựng kém hơn người lớn nhất nhiều.

Một đứa trẻ con mà lại để sốt cao đến thế, không nguy hiểm mới là lạ đấy. Kiều Nhã Linh vừa lo vừa giận, rốt cuộc Hoàng Tuấn Khải chăm sóc Tiểu Kiệt như thế nào mà thẳng bé lại ra nông nỗi này.

Kiều Nhã Linh cắn môi, lồng ngực phập phồng, cô nôn nóng hỏi: “Thằng bé phát bệnh từ lúc nào?”

Vẻ trầm mặc ưu tư trên gương mặt Hoàng Tuấn Khải càng hiện rõ, anh thấp giọng nói: “Nửa đêm, ban đầu là toàn thân nóng ran, sau đó thì phát run. Từ tối hôm qua đến sáng mới ổn hơn được một chút, cả đêm cứ mê man, bây giờ vẫn còn rất yếu”

Hoàng Tuấn Khải bất giác nhớ lại hình ảnh Tiểu Ki m tay anh gọi tên Kiều Nhã Linh, lồng ngực anh quặn thắt. Anh rũ mắt xuống, không nói chuyện nữa. Bàn tay Kiều Nhã Linh siết lại, trái tim nhói lên. Cô đưa tay lên miệng, cảm giác đau buốt lan tỏa khắp tứ chỉ cô. Kiều Nhã Linh đau lòng muốn rơi nước mắt, chắc hản Tiểu Kiệt đã khó chịu lắm. Ngư: bị ốm thì luôn yếu đuối, đến cô còn không gượng dậy được huống chỉ là một đứa trẻ ba tuổi không có ba mẹ ở bên.

Kiều Nhã Linh không kìm nén được cảm xúc, tất cả đều bộc phát hết ra: “Hoàng Tuấn Khải, anh cố tình ép buộc đưa thằng bé về để rồi thành như vậy, anh hài lòng chưa hả?”

Hoàng Tuấn Khải không cho cô gặp Tiểu Kiệt thì ít ra cũng phải đối xử tốt với thằng bé chứ. Hôm qua ở bên cạnh cô Tiểu Kiệt vẫn còn bình thường, thế mà sau một đêm đã sốt thành như vậy, Kiều Nhã Linh thật sự vô cùng tức giận.

Anh đưa Tiểu Kiệt về bằng được, nói cô với cậu không có quan hệ, Kiều Nhã Linh vì thế mà chùn bước. Bây giờ cô cảm thấy vô cùng hối hận, đáng ra lúc đó cô phải kiên quyết ngăn cản Hoàng Tuấn Khải, như vậy thì chuyện này đã không xảy ra.

Kiều Nhã Linh trừng mắt nói: “Anh nói đi, anh có chăm sóc thằng bé tử tế không? Tôi đoán là anh chẳng buồn quan tâm đến nó đâu, dù sao thằng bé cũng chỉ là bạn của con anh mà thôi. Nhà họ Hoàng mấy người có biết bao nhiêu người làm, vậy mà cũng không chăm sóc nổi cho một đứa trẻ, đã thế thì từ lúc đầu anh đừng có đưa thằng bé đi!”

Kiều Nhã Linh giận đến mất lí trí, tuôn ra một tràng. Hoàng Tuấn Khải bị Kiều Nhã Linh mắng đến vuốt mặt không kịp, mặt anh ngày càng càng đen

. Cái gì mà anh không quan tâm đến Tiểu Kiệt kia chứ, Hoàng Tuấn Khải trong lòng cười lạnh, trên đời này chẳng có ai yêu thương thằng bé như anh cả. Cô nói cứ như muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh, biến anh thành một kẻ xấu xa không có nhân tính vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK