Chương 18
Ra khỏi công ty, chị Cầm thả tay Kiều Nhã Linh ra, tay cô bị chị ta nắm chặt đến đau. Kiều Nhã Linh bực bội nhìn chị Cầm, khăng khăng nói: “Chị có kéo tôi ra đây cũng vô ích, bao giờ làm rõ trắng đen thì tôi mới chấp nhận. Còn nếu đuổi việc tôi với lý do vô lý như vậy, tôi sẽ không bao giờ đi đâu!”
Chị Cầm khoanh tay nhìn cô, gương mặt chị ta thờ ơ lạnh nhạt.
“Cô có ăn vạ ở đây cũng thế thôi, nhân lúc tôi vẫn còn tử tế thì mau biến đi.”
Chị ta quay người định rời đi, nhưng Kiều Nhã Linh không cho chị ta cơ hội, cô chặn chị ta lại. Bị oan ức đuổi khỏi công ty như thế, cô không đời nào chấp nhận. Cô đã chịu bao nhiêu vất vả khổ sở thực tập ở đây mấy tháng trời, thế mà phải ra đi công cốc như vậy, quả thực không cam lòng.
Chị Cầm cau mày: “Cô muốn làm gì nữa?”
Kiều Nhã Linh hừ lạnh: “Tất cả các người đều dùng mưu hèn kế bẩn để đuổi tôi ra công ty với cái lý do vớ vẩn ấy, đúng là không đáng mặt làm người. Còn chị, chị thật không có liêm sỉ, đẩy tôi vào đường chết chị thích thú lắm phải không? Tôi không ngờ người như chị lại lấy việc công trả thù riêng, thường ngày ức hiếp tôi thì không nói, giờ lại còn đá tôi khỏi công ty. Hôm nay tôi phải làm rõ với chị, chị đừng có hàng mà chạy”
Chị Cầm cười nửa miệng, chị ta tiến lại gần về phía cô, đôi mắt lả lơi liếc nhìn cô đầy coi thường.
“Xã hội chính là như vậy đấy, kẻ nằm quyền lực là kẻ có tất cả, cô có gào khản giọng đòi công lý cũng chẳng ai nghe đâu. Một con nhỏ hèn kém không có chỗ dựa như cô có thể làm được gì. Tôi khuyên cô tốt nhất nên ngoan ngoãn biến khỏi đây đi, trước khi tôi gọi bảo vệ.”
Sự tức giận khiến toàn thân Kiều Nhã Linh run rẩy, chị ta nói đúng, cuộc sống chính là như vậy, kẻ mạnh giẫm lên kẻ yếu. Cô cũng hiểu một người như cô sẽ không thể nào đòi lại được công bằng, nhưng cô không cam tâm. Dù có phải là người ra đi, cô cũng không dễ dàng bỏ qua cho họ như vậy.
Kiều Nhã Linh lạnh nhạt nhìn gương mặt kiêu ngạo của chị Kiều. Khóe miệng cô nhếch lên, cô vươn tay, đánh thẳng vào mặt chị ta.
“Bốp.
Chị Cầm loạng choạng suýt ngã, chị ta ôm mặt bàng hoàng nhìn cô, không thể tin nổi cô dám làm một việc to gan đến thế. Kiều Nhã Linh đã dùng lực rất mạnh, má chị Cầm đỏ ửng một bên. Chị ta điên tiết chỉ vào mặt cô, bàn tay cũng run lên vì giận.
“Cô dám đánh tôi? Cô biết mình đang làm gì không hả?”
“Tát chị còn nhẹ đấy, chị tưởng tôi không dám làm gì chị à? Đây là cái giá mà chị phải trả khi đối xử với tôi như thế.”
Chị Cầm không ngờ cô dám ra tay đánh người, lại còn hung hăng như thế. Chị ta giận sôi máu, đôi mắt bừng bừng lửa giận. Chị ta xông lên định đánh trả, nhưng Kiều Nhã Linh rất nhanh chóng giơ tay cần được cái tát của chị ta, hất ra một bên.
“Chị đừng tưởng tôi là người dễ bắt nạt, tôi chỉ trả lại cho chị những gì chị làm với tôi thôi.”
Chị Cầm không làm gì được Kiều Nhã Linh, giận dữ gọi bảo vệ: “Người đâu, lôi cô ta ra khỏi đây cho tôi!” Một người bảo vệ gần đó rất nhanh tiến tới, lôi Kiều Nhã Linh đi. Cô vùng vẫy nhất định không chịu đi, liên tục đạp lên người nọ.
“Các người là đồ khốn! Tôi không đi, thả tôi ra!” Kiều Nhã Linh cắn vào tay người bảo vệ kia, anh ta đau đớn buông cô ra. Cô lao về phía chị Cầm, bộ dạng như quyết sống chết với người khác của cô khiến chị Cầm thoáng run sợ.
Chị Cẩm lùi về phía sau, hét lên.
“Kiều Nhã Linh cô đừng có mà làm bừa. Cô có tin tôi báo cảnh sát không hả ? Bảo vệ đâu hết rồi mau giữ cô ta lại đi!” Kiều Nhã Linh cười lạnh.
“Hôm nay tôi sẽ trả chị cả gốc lẫn lãi.
“
Nhưng Kiều Nhã Linh chưa kịp làm gì thì có mấy người bảo vệ ở trong chạy ra giữ cô lại, Kiều Nhã Linh bị kẹp chặt không sao thoát được, tức giận lườm chị Cầm.
Chị Cầm lôi điện thoại ra định gọi cho cảnh sát đến bắt cô, đúng lúc này một chiếc xe Rolls – Royce đen bất thình lình lao tới, đỗ trước mặt hai người. Ngay sau đó cửa kính kéo xuống, lộ ra gương mặt đẹp như tạc của Hoàng Tuấn Khải. Kiều Nhã Linh sửng sốt nhìn anh, đôi mắt hẹp dài của anh nhìn cô không rời.
Chị Cầm thấy có người tới, nén giận nói: “Coi như cô may mắn đấy, biến đi cho khuất mắt tôi!”
Những người bảo vệ thả Kiều Nhã Linh ra, cô lùi xuống một bước, cách xa chiếc ô tô kia. Sáng nay chị Cầm có buổi họp, chắc đây là xe được thuê để đón chị ta đi. Chị ta chỉnh lại quần áo, mở cửa bước lên xe. Ngay khi ngồi xuống ghế, một áp lực vô hình bỗng nhiên lập tới khiến chị ta lạnh sống lưng. Chị Cầm quay đầu lại, thình lình nhìn thấy Hoàng Tuấn Khải đang lạnh mặt ngồi bên cạnh. Chị ta mở to mắt, lắp bắp : “Hoàng Tuấn khải? À không, chủ tịch Hoàng”
Hoàng Tuấn Khải nhìn người phụ nữ vẫn đang trố mắt nhìn anh, trang điểm ăn mặc lòe loẹt, mùi nước hoa còn nồng nặc khó ngửi. Hoàng Tuấn Khải chán ghét nói: “Xuống!”
Lúc này chị Cầm mới giật mình tỉnh lại, chị ta không dám tin người trước mắt mình chính là Hoàng Tuấn Khải, lại còn lên nhầm xe của anh nữa. Ngoài đời Hoàng Tuấn Khải còn đẹp trai uy lực hơn cả trên ảnh, ở người anh toát lên một sức mạnh uy nghiêm vô hình khiến người khác phải run sợ. Chị Cầm hoảng hốt xuống xe, cúi đầu xin lỗi.
“Xin lỗi chủ tịch Hoàng, tôi cứ tưởng đây là xe của công ty
Hoàng Tuấn Khải không buồn chú ý đến chị ta, chỉ một mực nhìn Kiều Nhã Linh. Kiều Nhã Linh cau mày nhìn anh, tại sao anh lại xuất hiện ở Tôn Hoàng? Chẳng nhẽ vì bài báo tối qua mà anh tìm đến đây giải quyết ư?
Chị Cầm khép nép đứng bên cạnh, nhỏ nhẹ hỏi: “Không biết chủ tịch Hoàng đến đây có chuyện gì không a?”
Thấy Hoàng Tuấn Khải không nói gì, chị Cầm thầm nghĩ chắc anh đến đây vì bài báo do Kiều Nhã Linh viết. Sáng sớm hôm nay chị ta nhận được chỉ thị của cấp trên đuổi việc Kiều Nhã Linh, chị ta không ngờ chuyện này lại ảnh hưởng lớn đến như vậy. Nhưng kỳ lạ là Tôn Hoàng không có bất cứ chuyện gì mà chỉ có Kiều Nhã Linh bị sa thải, chị ta đoán có thể là Hoàng Tuấn Khải ra lệnh. Bị Hoàng Tuấn Khải để mắt đến, người đó nhất định sẽ xong đời.
“Chủ tịch Hoàng, có phải là anh tìm Kiều Nhã Linh không? Cô ta chính là Kiều Nhã Linh, người viết bài báo về sự trở lại của anh tối hôm qua.”
Chị Cầm chỉ vào Kiều Nhã Linh đang đứng bên cạnh, cười thầm trong bụng, quả này Kiều Nhã Linh nhất định sẽ không xong. Thấy Hoàng Tuấn Khải trầm mặc nhìn Kiều
Nhã Linh, chị Cầm càng chắc chắn là anh đến xử lý cô. Chị ta nhanh chóng nịnh nọt.
“Chủ tịch Hoàng, cô ta là nhân viên mới chỗ tôi. Do không biết điều đã tự ý viết bài về anh, khiến anh không thoải mái. Công ty chúng tôi đã đuổi việc cô ta rồi, xin anh không cần phải bận tâm.
Kiều Nhã Linh trừng mắt nói: “Chị đừng có ngậm máu phun người, chị định đổ hết tội lên đầu tôi đấy à? Không phải chị là người cho phép tôi đăng sao, chị cũng là người có tội đấy!”
Chị Cầm cười khan, vội vàng giải thích: “Không phải đầu chủ tịch Hoàng, anh đừng nghe cô ta nói bậy. Cô ta trước giờ vốn thích vu khống người khác như thế đấy. Cô ta đúng thật là, không cha không mẹ không người dạy dỗ, nói năng ngỗ ngược lại hung dữ, thật không ra thể thống gì.
Kiều Nhã Linh còn chưa kịp lên tiếng phản bác lại, Hoàng Tuấn Khải đã lạnh lùng lên tiếng: “Cô lặp lại lần nữa.”
Chị Cầm ngơ ngác không hiểu gì.
“Dạ? Có chuyện gì ạ?”
“Cô vừa bảo ai không cha không mẹ không người dạy dỗ?”
Ngữ khí của anh vô cùng lạnh lẽo, khiến người khác không khỏi rùng mình. Chị ta không biết mình nói sai ở đâu mà khiến anh tức giận như vậy.
“Chủ tịch Hoàng, tôi nói cô ta, chứ không có ý xúc phạm anh.”
Hoàng Tuấn Khải hừ lạnh: “Mà lại, cô là người quản lý của Tô Hoàng Phải không?”
“Vâng, là tôi.”
“Vậy thì không phải cô cũng có một phần trách nghiệm sao, khi duyệt bài báo của tôi lên?”
Chị Cầm sợ hãi lắp bắp nói: “Tôi… tôi không có, là cô ta tự ý đăng.”
Kiều Nhã Linh lập tức nói: “Chính chị ta bảo tôi đăng lên, còn nói tôi đã làm được một việc tốt nữa.”
Chị Cầm cứng họng không nói được gì, Hoàng Tuấn Khải nói: “Nếu cô ấy bị đuổi việc, thì có lẽ cô cũng nên sắp xếp đồ đạc rồi cuốn gói khỏi đây chứ nhỉ?”
Chị Cầm sợ hãi tột độ, vội vàng quỳ xuống, dáng vẻ vô cùng hèn mọn.
“Chủ tịch Hoàng, xin anh tha tôi, đừng đuổi việc tôi. Công việc này rất quan trọng đối với tôi, cầu xin anh.
Bộ dạng rúm ró của chị ta thật đáng khinh, Kiều Nhã Linh thầm mỉa mai trong lòng.
“Cút!” Hoàng Tuấn Khải nhả ra một từ lạnh lẽo.
Chị Cầm sợ hãi chạy bán sống bán chết không dám ngoảnh đầu nhìn lại. Giờ chỉ còn lại cô và anh, không khí càng lúc càng ngột ngạt. Hoàng Tuấn Khải cất giọng ra lệnh.
“Lên xe”
Kiều Nhã Linh không biết tại sao anh lại biết cô làm việc ở Tôn Hoàng, có lẽ anh đã điều tra về người viết bài báo đó và phát hiện người đó là cô. Nhìn thái độ anh vừa đối xử với chị Cầm, trong lòng Kiều Nhã Linh thầm sợ sệt. Chắc chắn anh rất tức giận vì hành tung của mình bị lộ nên đến đây để trừng phạt cô rồi. Thế thì cô càng không thể lên xe được, cô lùi về phía sau, căng thẳng nói.
“Anh muốn nói gì thì nói luôn đi.”
“Đừng để anh nhắc lại lần nữa.
Kiều Nhã Linh nhất quyết không chịu lên xe, cô có điên mới để anh xử lý mình. Kiều Nhã Linh biết khi Hoàng Tuấn Khải nổi cơn thịnh nộ sẽ đáng sợ thế nào, vì thế cô càng không thể để anh bắt được. Trước ánh mắt uy hiếp của Hoàng Tuấn Khải, Kiều Nhã Linh quay người bỏ chạy.