Chương 460
Thế nhưng, nếu anh nói anh muốn cô chết để Tuyết Loan sống, cô phải làm sao đây? Chỉ vừa nghĩ đến chuyện này, nước mắt của Kiều Nhã Linh đã trào ra. Kiều Nhã Linh nở nụ cười tự giễu, cô đúng là kẻ đáng thương.
Những lầm tưởng của quá khứ, cứ từng chút từng chút giết chết cô trong câm lặng.
Kiều Nhã Linh bắt đầu lên kế hoạch bỏ trốn. Vì trong căn nhà này luôn được canh gác cẩn thận, cứ cách vài tiếng lại có người đến kiểm tra cô, vậy nên Kiều Nhã Linh không thể nôn nóng làm bừa được. Người duy nhất mà Kiều Nhã Linh có thể nói chuyện thoải mái chính là vị nữ bác sĩ mấy hôm trước đã khám bệnh cho cô. Vì sức khỏe Kiều Nhã Linh vẫn còn yếu nên ngày nào cô ấy cũng đến khám lại một lần.
Hôm nay, sau khi nữ bác sĩ kiểm tra nhiệt độ và cổ họng cho Kiều Nhã Linh, cô tỏ ra mệt mỏi, nói: “Mấy ngày hôm nay tôi không ngủ được, đêm nào cũng nằm trằn trọc đến sáng. Vậy nên ban ngày cảm thấy rất mệt mỏi uể oải, không có sức lực nào hết. Tôi đã cố ngủ rồi nhưng không được, nếu tình hình cứ kéo dài như vậy thì tôi không trụ được mất”
Nhìn biểu hiện trên gương mặt Kiều Nhã Linh, không ai nghĩ là cô đang nói dối. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Kiều Nhã Linh trông gây hẳn đi. Trước đó nhìn cô đã nhỏ nhăn, bây giờ lại càng mong manh tiều tụy hơn.
Sắc mặt cô rất xấu, làn da tái nhợt xanh xao, trũng mắt sâu, giống hệt như người bị mất ngủ. Đây vốn là hậu quả của việc không ăn uống điều độ và suy sụp tinh thần gây nên, hoàn toàn không liên quan gì đến mất ngủ.
Nữ bác sĩ nghe cô nói vậy thì lo lắng nói: “Cô bị mất ngủ sao? Thức trắng đêm thì khá nghiêm trọng đấy! Tôi sẽ kê cho cô vài viên thuốc ngủ xem sao”
Khóe miệng Kiều Nhã Linh hơi nhếch lên, cô nói: “Cám ơn cô, cô cho tôi liều cao một chút nhé. Hồi trước tôi cũng từng bị mất ngủ rồi, liều thuốc ngủ thấp không có tác dụng với tôi”
Nữ bác sĩ không nghỉ ngờ gì, gật đầu nói: “Được rồi, cô cứ yên tâm”
Kiều Nhã Linh nhận lấy vỉ thuốc ngủ mà nữ bác sĩ đưa, siết chặt trong tay. Kiều Nhã Linh đã thành công có được thuốc ngủ, kế hoạch ban đầu hoàn thành được một phần rồi.
Bây giờ chỉ cần đợi thời cơ thích hợp, cô sẽ ra tay. Kiều Nhã Linh phát hiện ra, vào buổi tối, số người canh gác trong nhà sẽ giảm đi một nửa. Gần mười giờ tối, người giúp việc sẽ đến kiểm tra Kiều Nhã Linh một lần cuối.
Hôm nay như thường lệ, trước khi Kiều Nhã Linh đi ngủ, người giúp việc mở cửa đi vào bên trong. Kiều Nhã Linh ngoảnh đầu nhìn cô ta, nói: “Tôi hơi đói, cô chuẩn bị cho tôi chút đồ ăn được không?”
Người chút việc có chút không vui, nói: “Lúc đến bữa thì cô không ăn, bây giờ sắp đi ngủ rồi thì cô lại kêu đói, đúng thật là!”
Mấy ngày trước Kiều Nhã Linh đến một hạt cơm cũng không động, bị ép thì chỉ ăn vài miếng là thôi. Người giúp việc nghĩ trước đó Kiều Nhã Linh chỉ làm bộ làm tịch, bây giờ đói quá nên mới muối mặt xin thức ăn.
Người giúp việc vô cùng bực mình, bây giờ đã muộn như vậy, cô ta không hề muốn xuống bếp một chút nào. Kiều Nhã Linh ra vẻ tội nghiệp, cô xoa bụng, yếu ớt nói: “Tôi cảm thấy hơi chóng mặt, có lẽ là tụt huyết áp rồi. Không phải mấy người vẫn luôn bắt tôi phải ăn cơm sao, bây giờ tôi muốn ăn thì lại không cho ư?”
Người giúp việc dù không tình nguyện cũng không thể để mặc Kiều Nhã Linh được. Cô ta biết Kiều Nhã Linh là người vô cùng quan trọng, bọn họ không được phép để Kiều Nhã Linh xảy ra bất cứ chuyện gì.
Người giúp việc ‘chậc’ một tiếng, miễn cưỡng nói: “Được rồi, đợi một chút”
Người giúp việc đi rồi, Kiều Nhã Linh chạy về phía cửa nghe ngóng tình hình. Sau đó cô nhanh chóng trở lại giường, lấy vỉ thuốc ngủ mình đã giấu trước đó ra. Kiều Nhã Linh lấy năm viên, thả vào cốc rồi pha thêm chút nước, cho đến khi thuốc tan hết ra thành màu trắng mới dừng tay lại. Một lúc sau, tiếng bước chân truyền đến, Kiều Nhã Linh vội vàng cất ly thuốc vào gầm giường.
Khi người giúp việc mở cửa ra, đã thấy Kiều Nhã Linh ngồi ở trên ghế. Người giúp việc đặt một đĩa thức ăn lên bàn, nói: “Cô ăn đi, nhanh lên rồi đi ngủ”
Kiều Nhã Linh vờ gắp mấy miếng thịt cho vào miệng, người giúp.
việc liếc nhìn cô một cái rồi đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại một mình cô, Kiều Nhã Linh đặt đũa xuống, nhanh chóng lấy ly thuốc ngủ vừa pha ra, đổ đều lên đĩa thức ăn. Sau đó, Kiều Nhã Linh trộn thức ăn lên để thuốc ngủ ngấm vào đó. Kiều Nhã Linh đợi một lúc rồi cầm đĩa thức ăn đi về phía cửa.
Kiều Nhã Linh nói vọng ra: “Có thể mở cửa được không, tôi có chuyện muốn phản ánh”
Vài giây sau, cánh cửa được mở ra, người vệ sĩ luôn túc trực bên ngoài nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc: “Có chuyện gì?”
Kiều Nhã Linh giơ thức ăn ra, nhăn mặt nói: “Đồ ăn hình như đã bị ôi rồi, rất khó nuốt”
Người vệ sĩ nhíu mày, dùng đũa đảo qua đảo lại đĩa thức ăn: “Bị ôi sao?”