Chương 386
Kiều Tấn Phúc cho rằng Kiều Nhã Linh không muốn thừa nhận nên mới nổi nóng với ông ta, ông ta cười xòa: “Ba thật lòng mà, con đừng nói ba thế. Ai cũng mong con cái mình được gả vào gia đình tốt, ba cũng vậy”
– Kiều Tấn Phúc có chút ngập ngừng, không dám nhìn Kiều Nhã Linh – “Nếu con quen biết Hoàng Tuấn Khải, thì chắc chắn lời nói của con sẽ có trọng lực hơn. Cái đó… dì con, bà ấy đang bị Hoàng Tuấn Khải bắt. Con… con có thể bảo cậu ta thả bà ấy ra được không?”
Kiều Nhã Linh sững người, cô lập tức hiểu ra được mọi chuyện. Kiều Tấn Phúc đến tìm cô chẳng phải vì muốn đến gặp đứa con gái nhiều năm xa cách, mà bởi vì muốn xin cô cứu Trần Tuyết Mai mà thôi.
Gương mặt Kiều Nhã Linh cứng đờ, ánh mắt cũng lạnh đi. Ông ta tốn công tốn sức tỏ vẻ áy náy hối lỗi với cô, cũng chỉ là để làm cô mềm lòng mà cứu Trần Tuyết Mai.
Kiều Nhã Linh đanh giọng nói: “Ông đến tìm tôi chỉ chuyện này sao? Xin lỗi, tôi không giúp nổi”
Kiều Nhã Linh không thể ở lại với ông ta thêm một giây phút nào nữa, cô chỉ muốn lập tức rời đi. Thế nhưng Kiều Tấn Phúc lại níu chặt tay cô, hoảng hốt nói: “Nhã Linh, con đừng đi mà. Ba… ba không phải chỉ vì mỗi chuyện đó mà tới tìm con. Ba chủ yếu là vì nhớ con, muốn gặp con, nhân tiện… nhờ con giúp đỡ mà thôi. Chúng ta dù sao cũng từng là một gia đình, con đừng tuyệt tình thị Kiều Nhã Linh cố hết sức giằng tay ra, lạnh lùng nhìn ông ta: “Tôi không có người bố như ông, mấy người cũng chưa bao giờ là gia đình của tôi. Ông còn có mặt mũi mở miệng nói những lời này với tôi sao? Ông khốn nạn vừa vừa thôi!”
Gương mặt khắc khổ của Kiều Tấn Phúc càng thêm phiền muộn, ánh mắt ông ta tràn ngập sự đau đớn và hối hận: “Ba xin lỗi con, ba sai rồi, là ba không tốt. Ba biết con hận ba, con nói đúng lắm, ba làm một kẻ khốn nạn, không xứng đáng làm ba của con. Ba đáng bị nguyền rủa, con muốn đánh hay mắng ba thì cứ làm đi”
Kiều Tấn Phúc lấy tay Kiều Nhã Linh đập lên người ông ta thật mạnh, miệng liên tục nói xin lỗi cô. Kiều Nhã Linh nhắm mắt lại, cảm giác chua xót dâng trào trong lồng ngực. Bây giờ ông ta nói những lời này với cô thì có ích gì? Quá khứ chẳng thể thay đổi, người hứng chịu tổn thương cũng chỉ có một mình cô. Lời nói của Kiều Tấn Phúc bây giờ cô chẳng thể nào tin được, trong đó có bao nhiêu thật lòng, bao nhiêu giả dối, chỉ mình ông ta biết.
Kiều Nhã Linh rút tay lại, ánh mắt không cảm xúc nhìn Kiều Tấn Phúc: “Nếu ông muốn chuộc lỗi với tôi, vậy thì hãy biến mất khỏi cuộc đời tôi đi. Đó chính là điều tôi mong muốn!”
Sự tuyệt vọng hiện rõ trên gương mặt Kiều Tấn Phong, ông ta không ngờ Kiều Nhã Linh lại phũ phàng đến thế. Kiều Tấn Phúc gần như tuyệt vọng, run rẩy nói: “Ba xin con đấy, con đánh ba đi, chửi ba cũng được, nhưng con đừng ruồng bỏ người ba này”
Kiều Tấn Phúc biết Kiều Nhã Linh sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình, thế nhưng ông ta không thể dễ dàng bỏ cuộc. Bây giờ ngoài Kiều Nhã Linh ra, ông ta không biết bấu víu vào ai cả.
Chính Kiều Phương Ly cũng nói hiện tại chỉ có Kiều Nhã Linh mới giúp được bọn họ. Tại Trần Mai Hương ngu ngốc động vào cô nên bây giờ mới rước họa vào thân.
Kiều Tấn Phúc nghĩ đủ mọi cách để cứu vợ mình, dù có phải nhục nhã cầu xin Kiều Nhã Linh ông ta cũng chịu.
Kiều Tấn Phúc khốn khổ nói: “Bây giờ dì con đang ngàn cân treo sợi tóc, sống chết không rõ. Coi như ba cầu xin con lần cuối, hãy tha cho bà ấy. Bà ấy trước giờ vẫn không biết suy nghĩ như vậy, ba thay mặt bà ấy xin lỗi con”
Nói đi lại nói, Kiều Tấn Phúc vẫn chỉ là muốn cầu xin cho Trần Mai Hương. Những gì bà ta gây ra cho Kiều Nhã Linh không thể xin lỗi bả lời, cô cũng không bao giờ chấp nhận dù bà ta có dập đầu tạ tội với cô đi chăng nữa. Kiều Tấn Phúc cuối cùng cũng vì gia đình mới, người vợ thứ hai của ông ta nên mới đến tìm cô cầu xin giúp đỡ. Sự thật này mới đau đớn làm sao! Suy cho cùng, cô chẳng là gì đối với ông ta cả.
Kiều Tấn Phúc thấy Kiều Nhã Linh không nói gì, dò xét hỏi: “Có phải con đang sống ở một biệt thự ở gần đây phải không?”
Kiều Nhã Linh nhíu mày, lập tức cảnh giác nhìn ông ta: “Tại sao ông biết? Ông muốn làm gì?”
Kiều Tấn Phúc cầu xin: “Con đang ở với Hoàng Tuấn Khải phải không? Hay là con đưa ba qua đó đi, để ba cầu xin cậu ta”
Kiều Nhã Linh nhếch miệng cười khẩy, không ngờ Kiều Tấn Phong lại trơ trến đến hèn mọn như vậy. Thấy cô không chịu giúp thì đòi đến tận nhà Hoàng Tuấn Khải để nài nỉ anh. Kiều Nhã Linh không biết mình phải dùng giọng điệu nào để nói chuyện với Kiều Tấn Phúc nữa.
Ông ta nghĩ mình là ai mà muốn là có thể đến nhà họ Hoàng kia chứ! Kiều Nhã Linh nổi giận nói: “Ông hãy vứt cái suy nghĩ bưồn cười đó ra khỏi đầu đi, đừng hòng tôi đưa ông tới nhà Hoàng Tuấn Khải. Tôi chưa thấy người nào không biết xấu hổ như ông. Vợ ông làm chuyện thất đức thì bây giờ bà ta phải trả giá cho hành động của mình”
Kiều Tấn Phúc biết những lời nói của mình đã khiến Kiều Nhã Linh phật lòng, ông ta vội nói: “Là ba nôn nóng quá, ba xin lỗi. Vậy thì con giúp ba với dì con một lần có đi. Nhã Linh à, dù sao thì dòng máu đang chảy trong người con chính là của ba, chúng ta là một gia đình. Con không thể chối bỏ huyết thống của mình được. Bây giờ dì con không may gặp chuyện như vậy, con hãy bỏ qua cho bà ấy. Ba già yếu rồi, chẳng còn sống được bao lâu nữa, ba chỉ muốn gia đình mình được sống bình an. Con nói đỡ dì con với Hoàng Tuấn Khải, anh ta nhất định sẽ tha cho bà ấy. Nếu dì con được thả ra, cả nhà sẽ mang ơn con cả đời.”
Trái tim Kiều Nhã Linh như thắt lại, cảm giác đau đớn càng dữ dội hơn. Kiều Tấn Phong lại một lần nữa chém một nhát dao vào vết thương năm xưa của cô, khiến nó chảy máu đầm đìa. Người chưa từng làm tròn bổn phận của một người cha với cô, nhưng lại hèn mọn cầu xin cô cứu giúp người mà quá khứ đã hành hạ cô sống dở chết dở. Kiều Tấn Phong suy cho cùng chưa bao giờ thương xót cho đứa con như cô, trong mắt ông ta chỉ có người vợ lẽ và đứa con riêng kia mà thôi.