Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 416

Kiều Nhã Linh mở miệng, phá tan bầu không khí căng thẳng: “Anh đã có tin tức gì về An Kỳ chưa?”

Khóe môi Vũ Thế Phong hơi nhúc nhích, anh ta cuối cùng cũng nhìn Kiều Nhã Linh, nhưng ánh mắt có phần khác lạ. Anh ta cất giọng thờ ơ: “Nếu em cắt đứt quan hệ với Tiểu Kiệt, có khi bạn em sẽ xuất hiện cũng nên”

Câu nói khó hiểu của Vũ Thế Phong khiến Kiều Nhã Linh cau mày, cô nhìn anh ta, không nói gì.

Kiều Nhã Linh không hiểu lời nói của Vũ Thế Phong có ý gì, anh ta đang đe dọa cô, hay là đang nói đùa? Nếu là bình thường Kiều Nhã Linh sẽ nghĩ là anh ta chỉ đang đùa, nhưng ánh mắt vừa rồi của anh ta lại không có chút ý cười nào.

Kiều Nhã Linh cảm thấy mờ mịt, một nỗi bất an dâng lên trong lòng cô. Kiều Nhã Linh siết chặt tay, cô lên tiếng: “Vũ Thế Phong, anh thích tôi ở điểm nào?”

Vũ Thế Phong có vẻ bất ngờ trước câu hỏi đột ngột của Kiều Nhã Linh, anh ta hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng cười: “Anh thích con người em, tất cả những gì tạo nên em bây giờ, anh đều thích”

Kiều Nhã Linh mím môi, ánh mắt phức tạp. Kiều Nhã Linh cảm thân bản thân không có gì quá đặc biệt, người lúc nào cũng được ong bướm vây quanh như Vũ Thế Phong lại để ý đến cô, quả thật rất khó tin.

Dự cảm không lành bắt đầu nổi lên, Kiều Nhã Linh có chút nghỉ ngờ Vũ Thế Phong. Cô có cảm giác mình vẫn chưa thật sự hiểu hết về con người Vũ Thế Phong. Đặc biệt là lời nói lúc nấy của anh ta khiến cô vô cùng lo lắng và bất an.

Kiều Nhã Linh nhìn Vũ Thế Phong, nghiêm túc nói: “Vũ Thế Phong, anh sẽ không lợi dụng tôi chứ?”

Vũ Thế Phong bây giờ đã quay trở lại là một người đàn ông hòa nhã, đáng tin cậy cùng với nụ cười dịu dàng như gió xuân trên môi. Anh ta nhìn Kiều Nhã Linh bằng ánh mắt trìu mến, thấp giọng nói: “Làm sao anh có thể lợi dụng em kia chứ, anh thích em, vì vậy anh sẽ làm tất cả mọi thứ để em hạnh phúc. Anh sẽ không bao giờ lừa dối em giống như Hoàng Tuấn Khải, anh không phải kiểu người khốn nạn như cậu ta. Nhã Linh, em có thể nghi ngờ bất cứ ai, nhưng không thể không tin anh, anh luôn luôn đứng về phía em”

Những lời nói chân thành của Vũ Thế Phong khiến Kiều Nhã Linh nhẹ nhõm hơn đôi chút. Vũ Thế Phong nhìn cô không chút nao núng, thẳng thắn và kiên định.

Kiều Nhã Linh lặng lẽ nhìn Vũ Thế Phong, cố tìm kiếm một chút giả dối nào đó trong ánh mắt của anh ta, nhưng cô đã không tìm được bất cứ thứ gì ngoài sự dịu dàng và yêu thương tràn ngập. Kiều Nhã Linh thu ánh mắt lại, cô hy vọng những lời anh ta nói là thật.

Vũ Thế Phong thấy Kiều Nhã Linh đang trầm ngâm, trái tim anh ta khẽ nảy lên. Lời chất vấn của Kiều Nhã Linh khiến anh ta có chút lo ngại, cô dường như bắt đầu nghi ngờ anh ta. Vũ Thế Phong nắm chặt tay lái, ánh mắt đảo quanh, hiện lên sự toan tính.

Một lúc sau, Vũ Thế Phong mở miệng: “Nhã Linh, em nhất định phải tin tưởng anh. Hoàng Tuấn Khải không đơn giản như những gì em nghĩ đâu, hình tượng ngày trước của cậu ta chỉ là một vỏ bọc hoàn mỹ để che mắt em thôi. Tính khí cậu ta rất tệ, đến bố mình cũng không qua lại, muốn một mình độc chiếm gia sản nhà họ Hoàng” – Vũ Thế Phong nhìn Kiều Nhã Linh đang há miệng kinh ngạc, hài lòng nói tiếp – “Một người đến cả gia đình cũng vứt bỏ, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích như anh ta, anh sánh không nổi đâu”

Kiều Nhã Linh bần thần không nói gì, chuyện Hoàng Tuấn Khải không qua lại với bố mình cô hoàn toàn không hay biết. Hoàng Tuấn Khải chưa bao giờ chia sẻ về gia đình mình với cô, Kiều Nhã Linh tưởng họ không sống cùng với nhau, Hoàng Tuấn Khải thi thoảng sẽ về thăm nhà. Thế nhưng không ngờ mối quan hệ giữa anh và bố anh lại tệ đến như vậy.

€ô đã ở với Hoàng Tuấn Khải hơn mười năm, nhưng những chuyện liên quan đến anh Kiều Nhã Linh lại không biết gì.

Vũ Thế Phong nhìn vẻ mặt hoảng hốt và có phần thất vọng của Kiều Nhã Linh, trong lòng thâm đắc ý. Anh ta nói: “Những chuyện này em đương nhiên không thể biết được, Hoàng Tuấn Khải muốn lừa em, làm sao có thể nói sự thật cho em. Hoàng.

Tuấn Khải có nhiều thứ giấu em lắm, em càng biết chỉ càng đau lòng mà thôi.”

Sự ảm đạm và thê lương trong ánh mắt Kiều Nhã Linh càng lúc càng rõ ràng hơn. Cô quả thật chẳng hiểu gì về Hoàng Tuấn Khải, cô đúng là ngốc nghếch nên năm xưa mới mù quáng yêu anh. Vũ Thế Phong tiếp tục dùng lời lẽ tẩy não Kiều Nhã Linh: “Em chẳng qua chỉ là thú cưng của Hoàng Tuấn Khải, để cậu ta mặc sức chơi đùa. Em hoàn toàn không có một chút trọng lượng nào với cậu †a cả, em hãy thức tỉnh đi. Cậu ta đối xử tệ bạc với em như vậy, thế mà em vẫn muốn nuôi con của cậu ta sao?”

Lời nói của Vũ Thế Phong đã thành công chọc giận Kiều Nhã Linh, nó như một chiếc gai nhọn đâm thẳng vào trái tim cô. Kiều Nhã Linh có thể cảm thấy bản thân thảm hại thế nào qua lời Vũ Thế Phong. Trong mắt anh ta, cô bị Hoàng Tuấn Khải lợi dụng một cách triệt để, nhưng vẫn mù quáng dành tình cảm cho Tiểu Kiệt, như vậy là quá nhục nhã.

Kiều Nhã Linh siết tay thành nắm đấm, cô tức giận nói: “Anh đừng nói nữa!”

Vũ Thế Phong nhếch miệng cười, vân không chịu ngừng lại: “Anh chỉ đang nói sự thật thôi, anh muốn em thức tỉnh, để em nhận ra bản thân đang bị cậu ta lợi dụng như thế nào. Em việc gì phải lưu luyến cậu ta, chăm sóc con của cậu ta và người phụ nữ khác, em không thấy mình quá đáng thương sao? Nếu là anh, anh sẽ không bao giờ đâm đầu vào những người khiến mình đau khổ”

€ơ thể Kiều Nhã Linh vô thức run rẩy, cô không thể phản bác được câu nào cả. Những lời Vũ Thế Phong nói đều rất đúng, đúng đến mức khiến người khác đau lòng. Sắc mặt Kiều Nhã Linh tái nhợt, trái tim trong lồng ngực như muốn vỡ nát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK