Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 494

Kiều Nhã Linh bắt đầu mất kiên nhẫn, cô không muốn nhiều lời với Tuyết Phi nữa. Nếu cô không làm gì đó, Tuyết Phi sẽ ở đây lảm nhảm không ngừng, cô thật sự chỉ muốn đuổi cô ta đi cho khuất mắt.

Kiều Nhã Linh lấy điện thoại, gọi cho Vũ Thế Phong. Vũ Thế Phong rất nhanh nghe máy, Kiều Nhã Linh lạnh lùng nói: “Tuyết Phi đang ở nhà tôi, anh làm ơn dọn đống rác đó ra chỗ khác giúp tôi”

Kiều Nhã Linh nói rồi quay người mở cửa, mặ uyết Phi đang tức nổ mắt điên cuồng chửi bới. Kiều Nhã Linh đóng sầm cửa lại, giọng nói the thé của Tuyết Phi cũng bị ngăn cách ở bên ngoài.

Kiều Nhã Linh lẳng lặng đi vào nhà, sắc mặt vô cảm, hoàn toàn thờ ơ với việc kết hôn của Hoàng Tuấn Khải và Tuyết Loan. Cô đã không còn là Kiều Nhã Linh của ngày trước nữa, có những thói quen, đã biến mất khỏi cuộc sống của cô.

Nửa tháng sau.

Kiều Nhã Linh đã làm việc ở công ty mới được một thời gian, cuộc sống cũng dần đi vào quỹ đạo. Từ sau hôm đó, cô không hề gặp lại Tuyết Phi, cũng không nghe được bất cứ tin tức nào về Hoàng Tuấn Khải.

Mọi thứ trôi qua một cách nhẹ nhàng và lặng lẽ. Kiều Nhã Linh nghĩ, quá khứ có lẽ đã được ngủ yên. Hôm nay như thường lệ, Kiều Nhã Linh đến công ty từ sớm, cô vừa đi vừa cúi đầu đọc tài liệu trong tay. Vì không chú ý nên Kiều Nhã Linh đã va phải một người, cô vẫn không rời mắt khỏi giấy tờ, hơi cúi đầu nói: “Thật xin lỗi”

Kiều Nhã Linh tiếp tục cất bước, thế nhưng, giọng nói non nớt và đầy vui mừng của người đó đã khiến đôi chân cô cứng đờ.

“MẹII!”

Thanh âm của Tiểu Kiệt lảnh lót và vang vọng, không ít người ngoái đầu lại nhìn. Kiều Nhã Linh đứng yên không nhúc nhích, tập tài liệu rơi khỏi tay cô, bay lả tả trong không trung. Kiều Nhã Linh từ từ quay người lại, gương mặt thân thuộc rạng ngời và xúc động của Tiểu Kiệt hiện ra trong tầm mắt cô. Bàn tay Kiều Nhã Linh khẽ run rẩy, sự kinh ngạc và hoảng loạn hiện rõ trong ánh mắt cô. Tiểu Kiệt lao như bay về phía Kiều Nhã Linh, thoáng chốc đã đứng ngay trước mặt cô, nở nụ cười tươi rói: “Mẹ, cuối cùng con đã được gặp mẹ rồi!”

Kiều Nhã Linh vẫn chưa hết sửng sốt, cô hoang mang nhìn Tiểu Kiệt, rồi lại nhìn người phụ nữ đoan trang đang đứng cạnh thăng bé.

Nhận ra sự ngỡ ngàng của Kiều Nhã Linh, người kia nói: “Cô Kiều, tôi là trợ lý của chủ tịch Hoàng, hôm nay đưa Tiểu Kiệt đến đây thăm cô”

Tiểu Kiệt cũng vui vẻ tiếp lời: “Con năn nỉ mãi mới có thể đến đây p mẹ đói”

Kiều Nhã Linh vẫn không nói được lời nào, Tiểu Kiệt xuất hiện quá đột ngột, cô vẫn chưa hề chuẩn bị tâm lý. Trước ánh nhìn nồng nàn nhung nhớ và yêu mến của Tiểu Kiệt, Kiều Nhã Linh bối rối tránh mắt đi.

Đã bao lâu rồi cô chưa gặp Tiểu Kiệt?

Hình như đã gần hai tháng.

Khoảng thời gian không hề dài nhưng cũng đủ để cô chấp nhận buông bỏ những thứ không thuộc về mình. Bây giờ khi bất chợt gặp lại thằng bé, cơn sóng lòng khó khăn lắm mới yên ả lại trở nên dữ dội hơn trong lòng cô. Đứa trẻ này cô từng coi như máu mủ ruột thịt, cô đã rất khổ sở khi quyết định rađi, thế nhưng bây giờ thăng bé lại xuất hiện trước mặt cô với nụ cười rực rỡ như thiên thần.

Tiểu Kiệt không hề nhận ra phản ứng khác lạ của Kiều Nhã Linh, thằng bé đang rất hưng phấn, nói không ngừng: “Sao mẹ đi công tác lâu thế? Đến tận bây giờ vẫn chưa về, con nhớ mẹ lắm, con vẫn đếm từng ngày mẹ con mình xa nhau. Cuối cùng con không chịu được nữa nên đòi ba cho con gặp mẹ. Bây giờ con đã được gặp lại mẹ rồi, con vui lắm!”

Trái ngược với phản ứng của Kiều Nhã Linh, Tiểu Kiệt vô cùng vui vẻ. Gương mặt thằng bé rạng ngời hạnh phúc và ánh mắt lấp lánh như chứa cả dải ngân hà bao la. Gần hai tháng ròng rã, Tiểu Kiệt mới được gặp lại người mẹ mà thằng bé luôn nhớ thương. Bao nhiêu tủi thân, nhung nhớ, ấm ức trước đó đều bung tỏa thành hạnh phúc.

“Mẹ ơi, mẹ có vui không ạ?” – Tiểu Kiệt cười tít mắt hỏi.

Mí mắt Kiều Nhã Linh rơi run lên, thì ra Hoàng Tuấn Khải đã để Tiểu Kiệt đến gặp cô. Tại sao anh lại làm như vậy sau khi đột ngột biến mất?

Cô những tưởng, anh cũng đã quyết định chấm dứt tất cả.

Gặp lại cô, Tiểu Kiệt vô cùng xúc động, thăng bé chạy lại muốn ôm cô. Thế nhưng Kiều Nhã Linh đột nhiên giật mình, lùi về sau vài bước.

Cơ thể bé nhỏ của Tiểu Kiệt khựng lại, thằng bé ngẩng đầu nhìn Kiều Nhã Linh, ngẩn người. Kiều Nhã Linh lạnh nhạt nhìn Tiểu Kiệt, sắc mặt không chút biểu cảm, tạo cho người đối diện cảm giác xa cách khó tiếp cận. Bây giờ Tiểu Kiệt mới nhận ra, từ nấy đến giờ Kiều Nhã Linh vẫn chưa nói lời nào với cậu, cũng không lập tức ôm cậu, vuốt ve gương mặt cậu như mọi lần.

Tiểu Kiệt ngơ ngác nhìn Kiều Nhã Linh, hoang mang gọi: “Mẹ Kiều Nhã Linh đứng cách Tiểu Kiệt năm bước chân, lãnh đạm nói: “Xin lỗi, cháu nhận nhầm người rồi, cô không quen cháu.”

Tiểu Kiệt như bị sét đánh ngang tai, sững sờ đứng chôn chân một chỗ. Tiểu Kiệt vô cùng hoang mang nhìn Kiều Nhã Linh, vẫn gương mặt ấy, mái tóc ấy, chỉ có ánh mắt cô sắc bén và thờ ơ của cô khiến Tiểu Kiệt ngỡ ngàng. Cậu không thể nhận nhầm người được, đây rõ ràng là Kiều Nhã Linh, sao cô lại nói cô không quen cậu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK