Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 140

Cô hiểu vì sao anh đến đây, có lẽ anh vẫn còn ý định theo đuổi cô, chỉ là, tình cảm ấy cô không thể chấp nhận được. Lời nói lần trước của anh cô vẫn chưa trả lời, mỗi khi nhìn vào ánh mắt chân thành của anh, cô đều không sao lên tiếng. Thay vì cứ dây dưa không dứt, cô nghĩ mình nên dứt khoát thì hơn, tránh để anh hi vọng rồi lại thất vọng.

“Ngại quá, thực ra bây giờ cũng muộn rồi..” Kiều Nhã Linh nhỏ giọng nói.

Đến nhà Kiều Nhã Linh là ý định bộc phát của Tư Hiên, anh hoàn toàn không để ý đến thời gian. Nghe cô nói bây giờ anh mới nhận ra quả thực trời đã khuya, Tư Hiên có chút lúng túng, đành nói: “Anh đi trên đường có mua chút quà cho em, em cầm lấy đi. Còn nữa, đây là danh thiếp của anh”

Tiểu Kiệt nằm bên trong, cậu nhóc nhìn thấy rất rõ người đàn ông đang ở trước cửa. Tiểu Kiệt nhíu mày đánh giá, đây là một người đàn ông rất ưa nhìn, nhưng trông vẫn không đẹp trai bằng ba cậu nhóc.

Không biết người kia nói gì với chị xinh đẹp, nhưng qua ánh mắt, cậu nhóc có thể nhận ra đây chính là tình địch của mình. Tiểu Kiệt lập tức nhảy xuống giường, bước ra ngoài.

Nhìn thấy một đứa trẻ vài tuổi đi ra từ trong nhà Kiều Nhã Linh, Tư Hiên vô cùng sửng sốt, bàn tay cầm danh thiếp của anh cũng khựng lại: “Đây là…”

Kiều Nhã Linh cúi đầu nhìn Tiểu Kiệt, thằng bé ôm lấy chân cô, ánh mắt đề phòng nhìn Tư Hiên. Kiều Nhã Linh không biết nói gì, lúng túng nhìn Tư Hiên. Tiểu Kiệt dính chặt lấy Kiều Nhã Linh, Tư Hiên có thể nhận ra cậu nhóc này không có thiện cảm với mình. Anh không hiểu tình huống bây giờ là gì nữa. Một đứa trẻ lạ hoắc xuất hiện ở nhà Kiều Nhã Linh, chẳng nhẽ, đây là con cô ư?

Tư Hiên khó khăn mở miệng: “Con trai em à?”

Chưa đợi Kiều Nhã Linh trả lời, Tiểu Kiệt đã nhanh nhảu nói: “Đúng thết Chú là ai?”

Kiều Nhã Linh không lên tiếng giải thích, có lẽ làm anh hiểu nhầm như vậy sẽ tốt hơn. Tư Hiên không thấy cô trả lời, càng trở nên tuyệt vọng.

Anh thật sự rất thích cô, bao năm nay tình cảm của anh vẫn chưa hề thay đổi. Sau lần tình cờ gặp lại, anh đã suy nghĩ nghiêm túc, anh muốn chăm sóc cô cả đời. Thế nhưng vinh hạnh đó có lẽ mãi mãi không đến lượt anh.

“Xin lỗi đã làm phiền, em nghỉ đi, anh về đây”

Tư Hiên buồn bã nói, xoay người rời đi. Kiều Nhã Linh nhìn bóng lưng trùng xuống của anh, bất đắc dĩ thở dài. Cô đã làm tổn thương tình cảm của anh đến tận ba lần, cô cảm thấy rất có lỗi.

Ngày trước cô đã từng nghĩ, hay là cứ thử đến với Tư Hiên. Anh là người tốt, đối xử với cô lại dịu dàng, cô đã từng nghĩ có thể bắt đầu lại mọi thứ. Nhưng cô không thể lừa gạt bản thân được, cô vốn không hề yêu anh.

Cô rất quý mến anh, vậy nên cô không thể ở bên anh mà trái tim không hướng về phía anh được. Anh xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp hơn, cô chỉ có thể phụ lòng anh mà thôi.

Kiều Nhã Linh vuốt tóc thằng bé, ánh mắt thoáng buồn: “Là người chị đã làm tổn thương”

Tiểu Kiệt không hiểu, chỉ cho rằng chú kia là người đeo bám chị xinh đẹp. Bây giờ đã đuổi được chú đó đi rồi, cậu cảm thấy rất an tâm.

Cậu nhóc không ngờ mình lại có nhiều tình địch như vậy, một là người ba hung dữ của cậu, hai là ông chú lạ mặt ngày hôm nay, không biết tương lai còn ai không.

Kiều Nhã Linh đóng cửa, đưa Tiểu Kiệt vào trong. Tiểu Kiệt nhận ra tâm trạng của Kiều Nhã Linh có hơi khác lạ, không biết có phải vì người vừa rồi không nữa. Tiểu Kiệt cảm thấy không vui, cậu không thích nhìn chị xinh đẹp buồn. Cậu ôm eo Kiều Nhã Linh, nhỏ giọng nói: “Chị ơi, chú kia bắt nạt chị ạ?”

Kiều Nhã Linh cúi đầu nhìn Tiểu Kiệt, cố gắng nở nụ cười: “Không có, sao em lại nói thế?”

Tiểu Kiệt nói: “Tại chị buồn”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK