Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1

Kiều Nhã Linh cắn môi rên rỉ, sự bá đạo và mạnh mẽ ở đôi môi của người đàn ông này khiến toàn thân cô tan rã. Đầu cô váng vất và mơ hồ, cổ họng cay xè do uống quá nhiều rượu. Cô bám víu vào cơ thể người đàn ông ấy, nhiệt tình đáp lại anh.

Vì chất xúc tác của rượu, Kiêu Nhã Linh đã làm một chuyện không ai ngờ tới. Cô loạng choạng tiến về phòng anh, chủ động ôm lấy anh.

Ban đầu Hoàng Tuấn Khải vô cùng kinh ngạc với hành động của cô, nhưng anh rất nhanh giành lại thế chủ động, ép cô lên bức tường, cúi đầu gặm nhấm môi cô.

“Em chắc chứ?” Thanh âm trầm thấp đầy mê hoặc của anh phát ra, thì thầm bên tai cô.

Cô không trả lời, nhắm mắt lại, cô chạm môi lên lồng ngực màu răn rỏi của anh, dần di chuyển xuống cơ bụng săn chắc. Anh cởi bộ váy bó màu xanh trên người cô, thân thể trắng hồng với những đường cong mê người lộ ra, khiến cơ thể anh vô cùng rạo rực. Cô gái dưới thân anh đã mềm oặt, gương mặt ửng hồng, đôi mắt nâu mơ màng nhìn anh.

Kiều Nhã Linh ôm lấy cổ anh, tựa vào lồng ngực anh, cần môi rên ri: “Aaa, Tuấn.“

Anh giữ chặt eo cô, mạnh mẽ tiền vào. Vì là lần đầu nên cảm giác vô cùng đau đớn, cô co hết người lại. Anh nhẹ nhàng vỗ về để cô thả lỏng. Cô túm chặt lấy tấm lưng màu đồng rộng lớn của anh, không kìm được tiếng rên rỉ.

Ban đầu anh vô cùng dịu dàng, nhưng dần dần trở nên điên cuồng. Cảm giác khó chịu trong cô dần dịu đi, thay vào đó là cảm giác khoan khoái vô hạn. Hai thần thể liên tục tạo nên những âm thanh khiến người khác đỏ mặt.

Sáng sớm, ánh nắng chiếu qua ô cửa rọi vào hai thân hình đang kế sát bên nhau không một kẽ hở. Kiêu Nhã Linh bị tiếng chim hót ríu rít bên ngoài làm cho tỉnh ngủ, cô mở mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh. Cô dụi mắt, căn phòng này lạ quá, hình như không phải phòng cô. Cô nhìn sang bên cạnh, giật mình suýt ngã xuống giường.

Hoàng Tuấn Khải đang yên ổn nhắm mắt ngủ, gương mặt anh tuấn của anh vô cùng thảnh thơi thoải mái, Chăn và ga giường lộn xộn nhăn nhúm, quần áo vứt bừa bãi dưới đất. Kiêu Nhã Linh nhìn thân thể trần như nhộng của hai người, lưng cô mỏi nhừ, cảm giác đau đớn ở thân dưới vô cùng rõ rệt.

Hình ảnh cuồng nhiệt tối hôm qua lần lượt hiện về. Tối hôm qua Hoàng gia đã tổ chức bữa tiệc sinh nhật tuổi 20 cho cô. Cô đã uống rất nhiều rượu, sau đó say khướt đi về phòng, nhưng lại vào nhầm phòng anh, sau đó lại chủ động áp lên môi anh, câu dẫn anh. Cô vò đầu, Kiều Nhã Linh mày điên rồi! Sao mày có thể lên giường với anh ấy kia chứ. Cô vội vàng mặc lại quần áo, khẽ khàng chuồn về phòng

Kiều Nhã Linh nằm vật trên giường, đầu óc rối bời. Cô được Hoàng gia nhận nuôi từ khi còn bé, trong mắt cô Hoàng Tuấn Khải vừa là anh trai vừa là cậu chủ. Mặc dù trong lòng cô luôn ái mộ anh, nhưng cô không bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành người phụ nữ của anh, bởi vì giữa hai người họ có khoảng cách rất lớn. Công ty của nhà họ Hoàng chuyện đầu tư về xuất nhập khẩu ô tô nổi tiếng khắp cả nước, Hoàng Tuấn Khải chính là người thừa kế tài sản đồ sộ của gia đình. Anh là một người đàn ông mạnh mẽ, trầm ổn, gương mặt đẹp như tượng tạc, hút hồn biết bao nhiều cô gái. Từ nhỏ cô đã được xem là cái đuôi của anh, lúc nào cũng ngốc nghếch bị anh sai bảo. Đến lúc lớn lên, hai người không còn thân thiết như xưa nữa, bởi vì cô thích anh, nên càng không dám lại gần anh.

Chuyện lần này xảy ra ngoài ý muốn, đợi đến khi anh tinh lại, hai người nhất định sẽ vô cùng khó xử. Cô biết Hoàng Tuấn Khải luôn coi cô là một đứa em gái bé nhỏ, anh sẽ không chấp nhận chuyện xảy ra giữa hai người. Sau khi chuyện này xảy ra, cô không biết phải đối mặt với anh thế nào. Cô đứng dậy, thu dọn quần áo, cô sẽ tạm thời tránh mặt anh một thời gian.

Dì Lam đang nấu ăn dưới bếp, thấy Kiều Nhã Linh mang hành lý đi xuống, khó hiểu hỏi: “Nhã Linh, cháu định đi đâu thế?”

Kiều Nhã Linh cúi đầu, cụp mắt nói: “Cháu đến trường ạ, sắp có kì thi quan trọng nên cháu đến đấy tiện cho việc học hành.

Dì Lam là người đầu bếp lâu năm nhà họ Hoàng, dì Lam rất thương cô, không vì cô là con nuôi mà tỏ ra ghét bỏ. Sống ở nhà họ Hoàng từ nhỏ, tuy chỉ là đứa trẻ được nhận nuôi, nhưng cô cũng đã nhận được nhiều tình yêu hơn mình mong đợi. Dì Lam không nghi ngờ gì, dặn cô đến đó phải ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ, cô đáp lại một tiếng, vội vàng rời đi.

Kiều Nhã Linh ở lại trong kí túc xá đại học hơn tháng trời. Sau khi cô rời đi, Hoàng Tuấn Khải đã liên tục gọi điện cho cô, nhưng cô không dám bắt máy. Ông Hoàng cũng gọi điện tới, hỏi cô sao lại đi mà không nói, cô chỉ bảo ở trường có nhiều việc nên mới chuyển đến kí túc cho tiện.

Cô biết công việc của anh rất bận rộn, thời gian sau anh dẫn không còn gọi điện cho cô nữa. Lúc nào Kiểu Nhã Linh cũng trong trạng thái ngẩn ngơ, cô không tin được việc mình lên giường với Hoàng Tuấn Khải là thật. Cô không biết anh sẽ có phản ứng như nào sau khi tỉnh lại, là hối hận, căm ghét hay cảm thấy như không có gì xảy ra? Cô không biết nữa, cũng không dám suy đoán gì.

Một hôm, Kiều Nhã Linh đang ăn trưa tại nhà ăn của trường, đột nhiên cảm thấy buồn nôn. Người bạn đang ăn cùng thấy biểu cảm lạ của cô, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Cô không kịp trả lời, chạy vội vào nhà vệ sinh nên thốc nên tháo, cô mệt mỏi dựa lưng vào tường, chuyện gì xảy ra thế nhỉ. Dạo gần đây cô ăn không được ngon miệng, còn hay buồn nôn. Kiều Nhã Linh chợt nhận ra kinh nguyệt của mình tháng này không tới, cô hoảng hốt, chẳng lẽ cô có thai? Cô bị suy nghĩ này của mình dọa sợ, trên đường về kí túc cô đến một cửa hàng thuốc mua que thử thai. Một lúc sau, cô thẫn thờ ngồi trong nhà vệ sinh, que thử thai trong tay hiện hai vạch đỏ.

Cô đã có thai, mà đứa bé này chính là con của Hoàng Tuấn Khải. Cô ôm đầu gục xuống, sao chuyện này có thể xảy ra chứ? Hoàng Tuấn Khải đã có vợ chưa cưới, đó là một tiểu thư giàu có vô cùng xinh đẹp tên Tuyết Loan. Cô đã từng gặp cô ấy một lần, đó là một người phụ nữ yêu kiều dịu dàng, vô cùng xứng đôi vừa lửa với anh. Không bao lâu nữa anh sẽ trở thành một người đàn ông có gia đình. Còn cô vì một phút lầm lỡ trót lên giường với anh, rồi lại mạng trong mình cốt nhục của anh.

Không được, cô không thể để cho ai biết được sự tồn tại của đứa bé này. Nếu đứa bé này bị biết đến, cô không chắc nó sẽ được an toàn. Dù sao nó cũng là cốt nhục của cô và anh, cô nhất định sẽ bảo vệ nó. Sau khi sinh đứa bé này, có lẽ lúc đó Hoàng Tuấn Khải cũng đã kết hôn, cô sẽ đưa đứa bé ra nước ngoài du học và sinh sống. Cô sẽ làm mọi cách để đứa trẻ này an ổn trưởng thành.

Sau khi cô mang thai đến tháng thứ 3, cô bất ngờ gặp anh ở trường. Anh bước xuống từ chiếc xe Lamborghini dưới sự ngỡ ngàng của cô. Gương mặt anh tuấn tú cương nghị khó nhìn ra cảm xúc, ảnh mắt đen thâm thủy như biển sâu, sống mũi cao thẳng cùng với khuôn cắm sạch sẽ vuông vức. Người đàn ông với gương mặt tuấn mỹ mê hoặc lòng người này chính là người có luôn sùng bái kể từ khi bước chân vào nhà họ Hoàng. Cơ thể anh vô cùng cao lớn, bộ vest màu đen ôm lấy đường nét cơ thể rằn rồi. Khuôn mặt lạnh lùng thâm trầm, đôi lông mày kiếm hơi nhíu lại.

Kiều Nhã Linh nhớ lại đêm uống rượu làm càn ấy, cô vừa xấu hổ vừa buồn bã. Cô đã lên giường với anh, người đàn ông cô luôn yêu thầm, nhưng cô lại không hề cảm thấy vui vẻ mà chỉ có nỗi ân hận đang giày vỏ tâm hồn cô.

“Về nhà đi.” Anh nói.

Cô cúi thấp đầu, cắn môi: “Em đã nói rồi, vì ở trường có rất…

Ảnh mở miệng ngắt lời cô, giọng nói có phần lạnh lẽo: “Anh sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, vậy nên về nhà đi.

Anh thật sự sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra sao? Nhưng cô thì không thể, hơn nữa, giữa họ đã có một sinh linh bé nhỏ mà anh không hề hay biết. Cô không muốn anh khó xử, sai lầm này cô sẽ tự gánh chịu. Kiều Nhã Linh sờ lên chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, kiên quyết nói: “Em dù sao cũng đã lớn rồi, muốn ra ngoài tự lập, như vậy cũng không được à?”

Hoàng Tuấn Khải mím chặt môi, hờ hững nhìn cô, anh khẽ thở dài, xoay bước rời đi. Kiều Nhã Linh nhìn theo bóng lưng anh, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Kiều Nhã Linh lẳng lặng trải qua cuộc sống đơn độc ở trường đại học, giấu tất cả mọi người về chuyện mình có thai. Thời gian đầu cô thai nghén rất dữ dội, gần như không ăn được gì. May mắn khi cô mang thai đến tháng thứ 5 thì trường cô bắt đầu nghỉ hè, khi bụng cô lớn hơn sẽ không bị ai phát hiện.

Dì Lam có lần đến trường tìm cô, đưa cho cô quần áo và đồ dùng cần thiết. Dì nhìn cô lo lắng: “Sao con nhất định phải đến trường chứ? Nhà mình cách trường cũng không quá xa mà.”

Kiều Nhã Linh cười gượng gạo “Con lớn rồi mà dì, muốn thử cảm giác sống xa gia đình một chút.”

“Thật là, được rồi, vậy con nhớ chú ý sức khỏe.”

“Vâng.”

“Haiz, căn nhà thiếu con thấy trống trải hằn. Dạo này không biết công việc của Tuấn Khải có phải bận rộn quá hay không mà đi biển biệt, lúc về thì mặt lạnh mày nhạt, vô cùng thiếu sức sống.

Kiều Nhã Linh buồn bã cúi đầu, không biết có phải anh bận lòng đến chuyện của cô hay không. Ngủ với người con gái không khác gì em gái mình, chắc anh cũng đã rất khổ tâm.

Đến tháng thứ 7, lúc này bụng của Kiều Nhã Linh đã khá lớn rồi, chỉ còn hai tháng nữa là lâm bồn. Một mình trải qua thời gian thai nghén, một mình đơn độc chăm sóc đứa con trong bụng, vô cùng vất vả mệt mỏi. Nhiều lúc cô thấy rất túi thân, cũng rất nhớ anh, nhưng cô không muốn vì mình mà phá hoại hạnh phúc của anh, chỉ còn cách im lặng chịu đựng. Thi thoảng cô cũng lên mạng đọc tin tức về anh, cô biết anh vẫn sống tốt, vậy là ổn rồi.

Hôm nay, Kiều Nhã Linh đã mua rất nhiều đồ về kí túc xá cho đứa bé trong bụng. Lúc tháng thứ 4 cô đã đi siêu âm, là một bé trai, thai nhi phát triển rất tốt, cô rất vui mừng. Cô sắp chào đón đứa bé này đến với thế giới của mình, điều đó làm cô vô cùng hạnh phúc.

Trong lúc cô đang ngắm nhìn những bộ quần áo bé xinh, cửa phòng kí túc đột nhiên bật mở. Cô giật mình quay lại, một đám người mặc đồ đen cao lớn xông vào, vậy lấy cô. Kiều Nhã Linh sợ hãi hô lên: “Các người là ai? Sao lại vào đây?”

Một người áo đen đi đầu lên tiếng: “Cô Kiều phải không?”

Kiều Nhã Linh gật đầu: “Phải, mấy người là gi “Chúng tôi là người do cậu Hoàng Tuấn Khải sai đến, cậu chủ đã biết cô mang trong mình cốt nhục của cậu ấy, vì vậy sai chúng tôi đến đây buộc cô bỏ đứa bé này đi.”

Kiều Nhã Linh như sét đánh ngang tai, gương mặt cô tái xanh, cô không tin nổi điều mình vừa nghe thấy. Anh đã biết cô mang trong mình giọt máu của anh, mà lại nhẫn tâm sai người đến ép buộc cô phá bỏ đứa trẻ này ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang