Chương 318
Vừa nói xong Kiều Nhã Linh liền cảm thấy câu hỏi của mình thật quá ngu ngốc, cô đang ở nhà anh, mọi chuyện liên quan đến cô anh có lẽ đều biết rõ. Kiều Nhã Linh nói: “Được rồi, chuyện này cũng không quan trọng. Anh gọi cho tôi chỉ hỏi chuyện này thôi à?”
Kiều Nhã Linh cho rằng, dù anh có biết cũng chẳng bận tâm cô hiện tại ra sao đâu. Không phải anh đang ở bên chăm sóc cho người anh yêu ư? Trong mắt anh chỉ có bóng hình của người phụ nữ khác, đâu còn chỗ cho cô nữa. Kiều Nhã Linh nhớ lại những lời quản gia Trân đã nói với mình, trái tim bất giác nhói lên. Bà ta nói đúng, anh sẽ không bao giờ yêu cô. Cô không thể chỉ vì một chút quan tâm bố thí này mà mềm lòng trước anh được.
Hoàng Tuấn Khải mím chặt môi, anh lấy ra một điếu thuốc, châm lửa. Hoàng Tuấn Khải rít một hơi, ánh mắt anh có chút mờ mịt: “Em nghỉ ngơi cho tốt đi, anh sẽ cố gắng về sớm nhất có thể”
Kiều Nhã Linh siết chặt điện thoại trong tay, cô lạnh lùng nói: “Anh về hay không cũng không liên quan đến tôi, đừng nói như kiểu anh vì tôi mà trở lại”
Hoàng Tuấn Khải siết chặt điện thoại, trong khi anh đang cố gắng nỗ lực để tiến lại gần cô thì cô lại liên tục nói những lời cay nghiệt với anh. Chỉ đơn thuần là một câu hỏi quan tâm nhưng đối với cô lại nặng nề đến vậy ư? Hoàng Tuấn Khải vò nát điếu thuốc trong tay, anh cố kìm nén lửa giận, mở miệng nói: “Có chuyện gì với em thế? Em giận anh chuyện gì à?”
Kiều Nhã Linh mím môi, cô cố gắng trấn tính bản thân, nếu Hoàng Tuấn Khải biết cô vì chuyện anh đến London thăm Tuyết Loan mà khóc cả đêm, anh nhất định sẽ cho rằng cô không quên được anh.
Cô không nên bộc phát cảm xúc với anh vì chuyện này, bởi như thế chẳng khác gì cô vẫn còn tình cảm với anh. Cô chỉ cần nhắc nhở bản thân rằng, hai người họ vĩnh viễn không thể đi chung một con đường, sau đó bình thản chấp nhận là được rồi.
Kiều Nhã Linh lãnh đạm nói: “Tôi không giận anh gì cả, anh nghĩ nhiều rồi Hoàng Tuấn Khải trâm mặc, đúng lúc này, Tuyết Loan sau khi nói chuyện với Tiểu Kiệt xong không thấy anh đâu, bèn đi ra ngoài tìm.
Tuyết Loan bước đến sau lưng Hoàng Tuấn Khải, nhẹ nhàng gọi: “Anh Tuấn Khải.”
Thanh âm mềm mại ngọt ngào của một người phụ nữ truyền qua điện thoại, chạy thẳng vào tai Kiều Nhã Linh. Cơ thể cô khựng lại, bàn tay cầm điện thoại cứng đờ. Hoàng Tuấn Khải trong lúc gọi điện thoại cho cô đang ở cùng với người phụ nữ khác sao? Kiều Nhã Linh cảm thấy lồng ngực mình như vừa bị ai đó đâm một nhát, cắm sâu vào tim, đau đớn đến tột cùng.
Hoàng Tuấn Khải quay đầu nhìn Tuyết Loan, anh che điện thoại lại, nhỏ giọng nói: “Đợi anh một chút.”
Tuyết Loan biết ý, trở lại phòng bệnh. Hoàng Tuấn Khải nghe lại điện thoại: “Dù sao thì…”
Hoàng Tuấn Khải chưa nói hết thì nhận ra điện thoại đã ngắt liên lạc. Anh ngẩn người, ánh mắt có chút mờ mịt. Kiều Nhã Linh quảng điện thoại xuống cuối giường, cô nằm vật xuống giường, thẫn thờ nhìn trần nhà.
Kiều Nhã Linh đột nhiên nhếch miệng cười, sau đó cô dần cười lớn, cười đến run rẩy, thế nhưng không hiểu sao, dòng nước mắt nóng hổi lại lặng lẽ rơi ra, thấm ướt gối. Không buồn sẽ không rơi lệ, không còn luyến tiếc sẽ không có đau thương.
Dù có dặn lòng ngàn vạn lần rằng đừng nhớ, nhưng tình cảm vẫn cứ cắm rễ trong trái tim.
Sáng hôm sau, sức khỏe của Kiều Nhã Linh đã khá hơn, sắc mặt cô cũng không còn nhợt nhạt như trước, nhưng trông cô vẫn khá tiều tụy mệt mỏi. Kiều Nhã Linh dậy từ sáng sớm, cô vốn định cứ thế rời đi nhưng rồi lại gặp quản gia Tôn ở dưới nhà. Quản gia Tôn thấy cô mặc quần áo chỉnh tề ra ngoài, ngạc nhiên hỏi: “Nhã Linh, cháu định đi đâu?”
Kiều Nhã Linh nở nụ cười với quản gia Tôn: “Cháu định về nhà một chút rồi đi làm ạ”
Quản gia Tôn lo lắng nói: “Ấy chết, cháu vẫn còn yếu lắm, ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa rồi hãng đi làm”
Kiều Nhã Linh mới ốm dậy, hôm qua còn nằm li bì trên giường, vậy mà hôm nay lại nói muốn đi làm, thế thì cơ thể làm sao mà chịu cho được. Con người chứ đâu phải sắt đá, quản gia Tôn không thể không lo cho cô.
Kiều Nhã Linh tỏ ra là mình vẫn ổn: “Cháu không sao rồi ạ, cảm ơn bác hôm qua đã tận tình chăm sóc cháu. Cháu tự biết tình trạng của mình ra sao, bác không cần lo đâu ạ”
Quản gia Tôn vẫn không yên tâm: “Ổn cái gì mà ổn, sắc mặt cháu vẫn còn xanh xao lắm. Con bé này ăn uống thế nào mà sao gầy quá, cháu phải chăm sóc bản thân cho thật tốt chứ. Nào, đi vào đây, bác nấu cho bát cháo rồi ăn cho mau khỏe.”