Chương 258
Nói rồi Kiều Nhã Linh chạy thẳng lên tầng hai, Hoàng Tuấn Khải nhìn bóng lưng thoăn thoắt của cô, gương mặt trầm xuống. Kiều Nhã Linh đứng trước cửa phòng Hoàng Tuấn Khải, có chút ngập ngừng mở cửa ra. Phòng của Hoàng Tuấn Khải rất lớn, màu chủ đạo là màu đen và trắng.
Đồ đạc trong này không có gì nhiều, tất cả được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Cửa sổ trong phòng luôn đóng chặt, vì vậy ánh nắng ban ngày không thể chiếu vào. Kiều Nhã Linh từng chê rằng phòng anh nhìn quá đơn điệu, không ấm cúng chút nào, khác hẳn phòng cô.
Thế nhưng Kiều Nhã Linh phải thừa nhận răng, căn phòng này rất hợp với tính cách của anh, trầm mặc, lạnh lùng, kiêu ngạo và cô độc.
Anh như kẻ thuộc về bóng tối, bí ẩn và khó đoán, người khác không thể hiểu được tâm tư của anh. Kiều Nhã Linh bước vào bên trong, lẳng lặng ngắm nhìn mọi thứ.
So với ba năm trước thì nơi đây không có gì thay đổi cả, Kiều Nhã Linh bỗng dưng có chút hoài niệm. Cô là người đầu tiên và duy nhất được bước vào phòng của Hoàng Tuấn Khải.
Hồi cô mới đến đây, cô không biết phòng anh cấm không cho người khác tới, vậy nên cô đã vô tư mở cửa đi vào. Lúc Hoàng Tuấn Khải nhìn thấy cô ở đây, anh đã vô cùng tức giận.
“Ai cho em vào đây?” – Giọng anh lạnh lùng đến cực điểm, gương mặt cứng ngắc, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn cô.
Kiều Nhã Linh rụt rè nói: “Em chỉ muốn xem một chút thôi”
Hoàng Tuấn Khải bực bội lớn tiếng nói: “Lập tức đi ra ngoài!”
Trước đó anh có lạnh lùng với cô bao nhiêu cô cũng không để tâm, nhưng bây giờ khi anh quát cô, cô cảm thấy vô cùng tủi thân. Nhìn anh giận như vậy, cô sợ anh sẽ ghét mình mất. Đôi mắt Kiều Nhã Linh đỏ ửng, rưng rưng nhìn anh, vừa hoang mang lại vừa sợ hãi. Giọt nước mắt trong suốt của cô rơi ra, chảy dài trên gò má gầy gò. Kiều Nhã Linh khóc.
trong im lặng, thi thoảng lại đưa tay lên gạt nước mắt, nhìn cô đáng thương đến đau lòng.
“Em… em xin lỗi” – Kiều Nhã Linh nấc nghẹn.
Hoàng Tuấn Khải đột nhiên lúng túng không biết làm sao, anh rốt cuộc cũng hiểu được thế nào là sức mạnh của nước mắt con gái.
Hoàng Tuấn Khải tiến về phía Kiều Nhã Linh, bối rối nói: “Em… em khóc cái gì chứ? Anh đâu có đánh em, không được khóc nữa?
Hoàng Tuấn Khải khi ấy mới chỉ hơn mười tuổi, là cậu chủ nhỏ sống dưới sự cung phụng của người khác, không biết làm sao để dỗ dành con gái.
Nhìn Kiều Nhã Linh giàn dụa nước mắt thì vô cùng hoang mang, cứ liên tục nói cô không được khóc. Thế nhưng làm như vậy chỉ khiến cô bé tám tuổi Kiều Nhã Linh càng khóc nhiều hơn. Hoàng Tuấn Khải thấy thế thì vô cùng hoảng loạn, vội vàng ôm cô vào lòng.
Kiều Nhã Linh kinh ngạc đến mức im bặt, Hoàng Tuấn Khải thở phào nhẹ nhõm, buông cô ra. Kiều Nhã Linh nhìn anh không chớp mắt, Hoàng Tuấn Khải bây giờ mới ý thức được hành động của mình, mặt anh đỏ ửng. Kiều Nhã Linh vụng về lau nước mắt, ngây ngô nói: “Mặt anh đỏ quá!”
Hoàng Tuấn Khải lại càng xấu hổ hơn, lắp bắp nói: “Liêt Màn nước mỏng lại phủ lên mắt Kiều Nhã Linh, cô tổn thương nhìn anh. Hoàng Tuấn Khải lập tức giơ tay đầu hàng, thở dài nói: “Đừng có khóc nữa, em muốn xem phải không, vậy cứ xem đi”
Kiều Nhã Linh toét miệng cười, ôm chầm lấy anh, màu đỏ trên mặt Hoàng Tuấn Khải càng đậm hơn. Thế là từ đó về sau, Hoàng Tuấn Khải không bao giờ cấm cô vào phòng anh nữa.
Cô là người duy nhất có đặc quyền đi ra đi vào phòng anh, thậm chí có lúc còn ngủ trên giường anh nữa. Đó chỉ là khi còn bé thôi, lớn hơn một chút thì cô không bao giờ ngủ lại trong phòng anh nữa.
Rất nhiều kỉ niệm giữa cô và anh đã xảy ra trong căn phòng này, hình ảnh bóng lưng cao gầy của anh ngồi trên bàn học, cùng với thân hình nhỏ bé của cô nằm trên giường anh chơi đồ hàng lại hiện lên trong tâm trí Kiều Nhã Linh.
Bất cứ nơi nào trong căn nhà này đều có thể khơi dậy những hồi ức cũ kĩ lại đẹp đế năm nào, đây chính là điều khiến cô không muốn quay lại đây.