Chương 197
“Chị ơi, em về nhé, lúc khác em sẽ đến chơi với chị” — Tiểu Kiệt nói †o.
Kiều Nhã Linh mỉm cười nói: “Ừ, chị cũng sẽ thường xuyên đưa em đi chơi”
Kiều Nhã Linh nhìn họ bước vào trong xe ô tô, nhanh chóng rời đi.
Cô đứng yên lặng cho đến khi chiếc xe khuất hẳn với quay bước về nhà.
Mặc dù nói như vậy, nhưng cô không biết sẽ còn gặp lại Tiểu Kiệt nữa hay không, cô nói thế chỉ để thăng bé vui mà thôi.
Kiều Nhã Linh nhớ lại những trải nghiệm ngày hôm nay, khóe miệng nhếch lên. Dù sao thì bọn họ cũng đã có một ngày rất tuyệt vời, cô nhất định sẽ không bao giờ quên.
Kiều Nhã Linh những tưởng sẽ khó mà gặp lại Tiểu Kiệt nữa, ai ngờ thứ hai tuần sau, vừa về đến nhà thì cô đã thấy Tiểu Kiệt đứng ở trước cửa nhà mình. Thằng bé mặt mày rạng rỡ, vẫy tay với cô.
“Tiểu Kiệt, sao em lại ở đây?” Kiều Nhã Linh kinh ngạc hỏi.
Tiểu Kiệt vẫn còn mặc áo đồng phục của trường mẫu giáo, trông nhỏ nhắn đáng yêu, chạy ào về phía cô, cười toe toét: “Ba em không cấm em đến tìm chị nữa, thế nên em đến đây chơi với chị”
Thật ra Tiểu Kiệt đang nói dối, ba cậu không hề nói như vậy. Chỉ là sau buổi đi chơi hôm đó, Tiểu Kiệt càng muốn ở bên Kiều Nhã Linh hơn, vì vậy lén lút đi đến gặp cô. Kiều Nhã Linh nghe Tiểu Kiệt nói vậy thì vô cùng bất ngờ, nhưng cũng rất mừng vì có thể thường xuyên gặp Tiểu Kiệt.
Cô mỉm cười dắt Tiểu Kiệt vào trong nhà, Kiều Nhã Linh giống như lần trước giúp Tiểu Kiệt tắm rửa rồi nấu cơm cho cậu nhóc ăn. Lần này thì Tiểu Kiệt biết điều hơn, hơn bảy giờ sẽ rời khỏi nhà Kiều Nhã Linh.
Ban đầu cô còn định đưa Tiểu Kiệt về, nhưng thăng bé nói sẽ gọi cho.
người đến đón. Mấy ngày sau đó, Tiểu Kiệt hôm nào cũng đến nhà Kiều Nhã Linh, thời gian ở lại cũng dần nhiều hơn. Hai người họ đều vô cùng vui vẻ, cùng ăn cơm, cùng chơi đùa, trong nhà luôn tràn ngập tiếng cười hạnh phúc.
“Thằng bé vẫn chưa về sao?”
Trong văn phòng rộng lớn, Hoàng Tuấn Khải đang xem tài liệu, nghe Kiến Quốc thông báo thì nhíu mày ngẩng đầu lên. Kiến Quốc đáp lại một tiếng: “Tôi có gọi cùng với cô Kí Hoàng Tuấn Khải vứt tập tài liệu lên bàn, sắc mặt cực tệ. Tiểu Kiệt suốt ngày lén lút đi gặp Kiều Nhã, việc này Hoàng Tuấn Khải đương nhiên biết. Anh đã rất tức giận, vốn định không cho thằng bé với Kiều Nhã Linh qua lại.
Nhưng sợ ngăn cấm thẳng bé sẽ khiến nó giống như lúc trước, đối đầu với anh. Vậy nên anh đã mắt nhắm mắt mở để mặc thằng bé đến nhà Kiều Nhã Linh, dù sao thằng bé cũng biết điều về nhà đúng giờ.
Thế nhưng thằng bé ngày càng ỉ lại vào Kiều Nhã Linh, thời gian có mặt ở nhà vô cùng ít ỏi, lúc anh về thằng bé cũng không còn hào hứng chạy ra đón như trước nữa.
Hoàng Tuấn Khải cảm thấy tình hình này không ổn, anh không thể để chuyện này tiếp diễn được.
ện cho cậu chủ nhưng cậu chủ nói hôm nay muốn ngủ Kiến Quốc lại nói: “Hôm nay trường mẫu giáo gọi điện đến, nói Tiểu Kiệt ở trên lớp không chú ý cho lắm. Chỉ chờ đến giờ về là vội vàng chạy đi, cũng không chịu hòa đồng với các bạn. Hôm nay Tiểu Kiệt còn nhân lúc giờ thể dục buổi chiều mà lẻn về sớm nữa”
Hoàng Tuấn Khải nghe vậy thì nổi trận lôi đình, hôm nay nay anh nhất quyết phải lôi thằng bé về mới được. Hoàng Tuấn Khải bỏ dở cả công việc, cứ thế lái xe chạy một mạch đến nhà Kiều Nhã Linh.
Kiều Nhã Linh và Tiểu Kiệt đang ăn hoa quả trong nhà, thằng bé ngồi trên đùi cô, hai người vô cùng thân mật vui vẻ. Cả hai vừa nói chuyện vừa xem tivi, không khí đầm ấm dễ chịu. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa ầm ï. Kiều Nhã Linh nhíu mày, đặt Tiểu Kiệt xuống rồi đi ra ngoài, không biết muộn thế này rồi mà ai lại tìm cô.
Kiều Nhã Linh vừa mở cửa liền thấy vẻ mặt lạnh như băng của Hoàng Tuấn Khải, cô kinh ngạc thốt lên: “Sao anh lại đến đây?”
Hoàng Tuấn Khải không trả lời, đi lướt qua Kiều Nhã Linh, xông thẳng vào nhà. Kiều Nhã Linh hoảng hốt chạy theo: “Này, anh làm gì thế?”
Hoàng Tuấn Khải nhanh chóng nhìn thấy Tiểu Kiệt đang ung dung nằm trên giường của Kiều Nhã Linh, dán mắt vào màn hình tivi. Thằng bé nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, nhìn thấy Hoàng Tuấn Khải đen mặt nhìn mình thì làm rớt cả miếng dưa hấu trong miệng, lắp bắp nói: “Ba… à chú Tuấn Khải, chú đến đây làm gì thế?”