Chương 488
Kiều Nhã Linh ngẩn người, bờ vai hơi chùng xuống. Vũ Thế Phong mím môi, ánh mắt trở nên phức tạp. Lời nói vừa thốt ra, Vũ Thế Phong đã muốn tát bản thân một cái.
Đáng nhẽ anh ta không nên nói như vậy.
Chiếc đồng hồ trên tay cô, là một nhãn hiệu mà Hoàng Tuấn Khải rất yêu thích. Khi cô chọn nó, anh ta đột nhiên cảm thấy chạnh lòng.
Kiều Nhã Linh vẫn còn nhớ rất nhiều thứ về Hoàng Tuấn Khải, điều này khiến anh ta vô cùng ghen tị. Anh ta cũng muốn nhận được quà của cô, được cô cẩn thận ghi nhớ từng sở thích của anh ta. Và hơn hết, anh ta muốn có cô.
Vũ Thế Phong tiếp tục nói: “Thật ra anh muốn em tặng quà cho anh. Sẽ thật tuyệt nếu món quà anh nhận được chính là em”
Vũ Thế Phong nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt nồng ấm nhìn Kiều Nhã Linh. Kiều Nhã Linh rũ mắt, không trả lời Vũ Thế Phong mà đặt cặp đồng hồ lại vị trí cũ, sau đó tiếp tục xem những thứ khác. Vũ Thế Phong mím môi nhìn Kiều Nhã Linh, thở dài: “Này, anh chỉ đùa thôi mà”
Kiều Nhã Linh không quay đầu lại, nói: “Đi thôi”
Bàn tay Vũ Thế Phong âm thầm siết lại, anh ta cúi đầu chửi thề một tiếng, sau đó bất đắc dĩ đi tiếp. Vũ Thế Phong chậm rãi đi đằng sau Kiều Nhã Linh, cô đột nhiên dừng lại ở một cửa hàng bán quần áo trẻ con, cẩn thận xem từng chiếc áo. Cơ thể Vũ Thế Phong khựng lại, anh ta nhìn bộ quần áo trẻ con đáng yêu trong tay cô, sắc mặt trở nên ảm đạm.
Kiều Nhã Linh không mua, chỉ xem một chút liền rời đi, nhưng Vũ Thế Phong cũng đủ nhận ra cô vẫn chưa quên được Tiểu Kiệt. Trong lòng Vũ Thế Phong chua xót, thế nhưng chẳng thể nói được lời nào. Sau đó, Kiều Nhã Linh đã chọn một món quà cưới khác cho Vũ Thế Phong.
Trời cũng đã muộn, Kiều Nhã Linh đứng dưới ánh đèn lờ mờ, cô đút tay vào túi áo, ngẩng đầu nhìn Vũ Thế Phong: “Anh nên sớm về Việt Nam để tham dự lễ đính hôn của họ đi”
Vũ Thế Phong không nhìn rõ vẻ mặt của Kiêu Nhã Linh, anh ta không biết nét mặt của cô hiện như thế nào. Vũ Thế Phong thong thả nói: “Giờ vẫn còn sớm, anh không định về vội” Vũ Thế Phong cười bảo.
“Anh định mấy ngày nữa đưa em đi biển chơi, em có muốn đi không?”
Kiều Nhã Linh cúi thấp đầu, cô nhìn chằm chằm mũi giày dưới chân của mình. Vài giây sau, cô ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Được”
Biệt thự nhà họ Hoàng.
Tại bàn ăn, Tiểu Kiệt ngồi yên lặng, khô cơm nào. Hoàng Tuấn Khải ngồi ở phía đối anh đanh giọng: “Con có thái độ gì đây?”
Tiểu Kiệt không nhìn ba mình, cúi đầu, mím chặt môi, bộ dạng vô cùng ấm ức tủi thân. Hoàng Tuấn Khải đặt đũa xuống bàn “cạch” một tiếng, anh khoanh tay, lạnh lùng nhìn Tiểu Kiệt: “Tại sao không ăn?”
Tiểu Kiệt cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn của thằng bé được bao phủ bởi một làn nước mỏng.
“Con muốn mẹ..” – Tiểu Kiệt ủy khuất nói.
Gương mặt Hoàng Tuấn Khải hơi cứng lại, lần này thì anh không nói gì. Tiểu Kiệt rưng rưng nước mắt, cơ thể nhỏ bé trở nên cô đơn lạc lõng.
Đã tròn một tháng rồi, Tiểu Kiệt không còn nhìn thấy Kiều Nhã Linh nữa.
Từng ngày từng ngày trôi qua thật chậm, một tháng cứ ngỡ như một năm. Khoảng thời gian này, mọi chuyện vẫn tiếp diễn như thường ngày, không ai nhắc đến Kiều Nhã Linh cả. Ai cũng nghĩ, Tiểu Kiệt sẽ sớm quên đi Kiều Nhã Linh, dù sao Tiểu Kiệt cũng chỉ là một cậu nhóc.
Nhưng Tiểu Kiệt chưa từng quên cô, dù là ban ngày hay ban đêm, thậm chí là trong giấc mơ, cậu vẫn nghĩ về cô. Tiểu Kiệt rất nhớ Kiều Nhã Linh, nỗi nhớ cứ chồng chất từng ngày, đến hôm nay thì cậu không thể kìm lòng được nữa.
“Tại sao ba không nói gì, ba không nhớ mẹ sao?”
Hoàng Tuấn Khải rũ mắt, anh tiếp tục cầm đũa lên ăn cơm, không để tâm đến Tiểu Kiệt. Thằng bé bặm môi, hậm hực nói: “Mẹ không có ở đây, vậy mà ba vẫn ung dung như không có gì xảy ra, ba thật quá đáng!”
Bàn tay cầm đũa của Hoàng Tuấn Khải dừng lại trong không trung.
Anh từ từ rút tay lại, cả gương mặt cứng ngắc không chút cảm xúc. Từ khi Hoàng Tuấn Khải trở về từ Singapore, anh cũng giống hệt như mọi người, không hề nhắc đến Kiều Nhã Linh dù chỉ một lần. Tiểu Kiệt không hiểu tại sao ba mình lại trở nên hờ hững lãnh đạm như vậy. Tiểu Kiệt rất thất vọng, cảm thấy ba đã thay đổi.