Chương 503
Kiều Nhã Linh lãnh đạm nói: “Không dám, suy cho cùng chúng ta cũng chỉ là những người xa lạ với nhau.”
Tuyết Loan uyển chuyển nói: “Cô đừng nói như vậy, anh Tuấn Khải sẽ rất buồn đấy. Hơn mười năm chung sống, tình cảm không ít thì nhiều. Quá khứ cũng chỉ là quá khứ, chúng ta phải sống cho hiện tại, phải không?”
Câu nói của Tuyết Loan chứa rất nhiều hàm ý, Kiều Nhã Linh siết chặt tay, sắc mặt vô cùng khó coi. Cô hoàn hoàn hiểu được ý của cô ta, những chuyện kinh khủng mà họ gây ra cho cô trong quá khứ, đối với họ chỉ nhẹ tựa lông hồng, nói buông bỏ là có thể buông bỏ. Vậy còn nỗi đau của cô thì sao?
Cô chịu giày vò đau khổ suốt ba năm trời, chẳng là gì với họ cả. Sự trơ trến của Tuyết Loan khiến Kiều Nhã Linh sôi lửa giận, cô chỉ hận không thể băm vằm cô ta thành trăm mảnh.
Kiều Nhã Linh lạnh lùng nói: “Bỏ qua à?”
Tuyết Loan vờ như không nghe thấy sự tức giận trong lời nói của Kiều Nhã Linh, cô ta thân thiết nói: “Đúng thế, quá khứ chỉ là gánh nặng, không ai muốn ôm gánh nặng mà sống cả đời. Tôi không rõ anh Tuấn Khải với cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng tình cảm bao năm đâu dễ dàng buông bỏ. Anh Tuấn Khải vẫn luôn coi cô là em gái, là một thành viên trong gia đình họ Hoàng. Nếu cô có thể đến chung vui, chứng kiến anh ấy hạnh phúc, chắc hẳn anh ấy sẽ rất mãn nguyện”
Kiều Nhã Linh nhếch miệng cười, người thỏa mãn nhất trong chuyện này, không ai khác chính là Tuyết Loan. Cô ta muốn Kiều Nhã Linh tận mắt chứng kiến cô ta hạnh phúc thế nào khi trở thành vợ của Hoàng Tuấn Khải, đúng là một người phụ nữ thâm độc.
Chưa để Kiều Nhã Linh trả lời, Tuyết Loan đã tiếp tục nói: “Nhã Linh, tôi biết cô đang ở xa không tiện đi lại, nhưng vì tôi và anh Tuấn Khải, cô có thể trở về được không? Chúng tôi không mong muốn gì hơn việc cô có mặt ở hôn lễ của chúng tôi. Tôi nghĩ, có lẽ cô cũng muốn dứt khoát một số chuyện.”
Kiều Nhã Linh đương nhiên biết chuyện cô cần dứt khoát là gì. Lời nói của Tuyết Loan đã thành công đả kích cô. Câu nói lấp lửng của Tuyết Loan đã khiến Kiều Nhã Linh hạ quyết tâm: “Được, tôi sẽ đến”
Tuyết Loan nói đúng, có lẽ cô nên cần một đả kích để có thể hạ quyết tâm cắt đứt tình cảm với Hoàng Tuấn Khải. Đây cũng chính là điều mà Tuyết Loan muốn, để cô trái tim cô tan nát, sau đó biến mất khỏi cuộc đời hai người họ.
Tuyết Loan nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, mừng rỡ nói: “Tốt quá, tôi và Tuấn Khải thật sự rất mong cô có thể đến tham dự lễ đính hôn của chúng tôi”
Kiều Nhã Linh cười nửa miệng, không nói gì. Tuyết Loan vẫn cứ dịu dàng và nho nhã như vẻ bề ngoài của cô ta, Kiều Nhã Linh cảm thấy buồn nôn trước sự giả tạo thâm độc của Tuyết Loan.
Kiều Nhã Linh không tin Tuyết Loan có thiện ý mời cô đến lễ đính hôn của họ. Cô ta chỉ đơn giản là muốn chọc tức Kiều Nhã Linh với tư cách của một người chiến thẳng trong tình yêu. Tuyết Loan cố tình thể hiện răng mình tử tế và chân thành, nhưng thực chất chỉ là đang khoe mẽ và hả hê mà thôi.
Kiều Nhã Linh cười nhạt: “Chúc mừng hai người.”
Tuyết Loan cũng cười, e thẹn nói: “Cảm ơn cô, nhân tiện tôi cũng cảm thấy rất biết ơn trong thời gian qua cô đã chăm sóc Tiểu Kiệt, thằng bé quý cô lắm đấy. Sau này chúng tôi sẽ trở thành người một nhà, tôi sẽ cố hết sức để chăm sóc thằng bé như cô đã làm. Cô Nhã Linh cũng có thể coi là cô của thằng bé, mong cô vẫn sẽ đối xử tốt với thẳng bé như vậy”
Kiều Nhã Linh càng lúc càng cảm thấy khó chịu trong lòng, Tuyết Loan đã thành công khiến đáy lòng cô dậy sóng. Kiều Nhã Linh không còn có chút kiên nhẫn nào để nói chuyện với cô ta, cô ậm ừ qua loa rồi cúp máy. Kiều Nhã Linh ngồi thừ trên ghế, cô nghĩ, thứ tình cảm đã dây dưa suốt mười lăm năm qua, cuối cùng cũng đã đến lúc chấm dứt.
Hoàng Tuấn Khải sẽ kết hôn với người phụ nữ anh yêu, hai người họ sẽ sống cuộc đời riêng của mình, không ai còn liên quan đến ai nữa.
Mười lăm năm, hóa ra cũng chỉ có thế mà thôi.
Kiều Nhã Linh quyết định trở về Việt Nam tham dự lễ cưới của Hoàng Tuấn Khải và Tuyết Loan. Cô xin nghỉ làm vài ngày, sau đó sắp xếp mọi thứ, lên máy bay về nước.
Khi cô nói chuyện này cho Vũ Thế Phong, anh ta phản đối rất dữ dội, nhưng dù anh ta có nói gì đi chăng nữa thì Kiều Nhã Linh cũng không thay đổi quyết định. Không phải chỉ là một hôn lễ thôi sao, cô không có lý do gì phải trốn tránh. Chỉ khi cô dám đối mặt với hiện thực, cô mới có thể buông bỏ được quá khứ.
Đến nơi, Kiều Nhã Linh nhanh chóng nhìn thấy Vũ Thế Phong đang đứng đợi mình. Vũ Thế Phong tiến về phía Kiều Nhã Linh, đỡ lấy hành lý của cô, thở dài nói: “Rốt cuộc thì em vẫn đến”
Kiều Nhã Linh cười khẽ: “Sao anh lại nghiêm trọng như vậy, tôi đơn giản chỉ là đến tham dự lễ đính hôn của một người từng quen biết thôi mà”
Vũ Thế Phong thấp giọng nói: “Anh chỉ sợ khi thấy em quay trở lại, Hoàng Tuấn Khải sẽ lại dây dưa với em”