Chương 158
Bị đối xử nhục nhã như vậy, cô ta đương nhiên không thể coi như không có gì xảy ra. Cô ta đã hứa với chị gái sắp tới sẽ không động đến Kiều Nhã Linh, vậy nên cô ta sẽ giữ lời, nhưng không có nghĩa là cô ta bỏ qua việc đả kích tinh thần Kiều Nhã Linh bằng một chuyện vô cùng đặc sắc tối nay.
Tuyết Phi hít thật sâu, kìm nén cơn thịnh nộ: “Cô đừng có mà đắc ý, cô sẽ sớm không cười nổi đâu.
“Cô gọi cho tôi để nói mấy lời vô vị này à, tôi cúp đây” — Kiều Nhã Linh buồn chán nói.
Tuyết Phi lớn giọng ngăn cản: “Khoan đã”
Kiều Nhã Linh nhíu máy: “Có gì thì nói nhanh lên”
Tuyết Phi đang đứng trước gương, cô ta nhìn gương mặt tái nhợt vì đau của mình cùng với vết thương được bôi thuốc trắng xóa, cô ta nhếch miệng cười một tiếng. Ánh mắt Tuyết Phi tràn ngập sự thù hận, cô ta siết chặt điện thoại trong tay đến mức trắng bệch, lạnh lùng nói: “Tôi có chuyện muốn nói, chúng ta gặp nhau đi”
Kiều Nhã Linh thẳng thừng từ chối: “Tôi không rảnh, cũng không muốn gặp cô”
Kiều Nhã Linh chẳng muốn dính dáng gì đến Tuyết Phi nữa, nhìn thấy cô ta chỉ khiến cô thêm khó chịu mà thôi. Có ai có thể ngồi yên khi đối diện với kẻ giết chết con mình chứ? Kiều Nhã Linh vẫn để cô ta còn sống đã là may mắn lắm rồi. Hơn nữa mỗi lần gặp cô ta đều không có.
chuyện gì ra hồn cả, vậy nên cô không đồng ý.
Tuyết Phi nghe Kiều Nhã Linh nói vậy thì rất tức giận, thế nhưng để dụ Kiều Nhã Linh đến, cô ta nhịn không chửi ầm lên mà kiên nhẫn nói: “Tôi có chuyện quan trọng muốn nói, đảm bảo cô sẽ không hối hận đâu. Không phải từ trước đến giờ cô luôn đi tìm kiếm sự thật à, gặp nhau đi, tôi sẽ cho cô biết”
Tuyết Phi đột nhiên nhắc đến sự thật, rốt cuộc cô ta muốn nói đến chuyện gì? Kiều Nhã Linh thoáng dao động, lời nói mập mờ của Tuyết Phi khiến cô vô cùng tò mò.
Nhưng Tuyết Phi là kẻ như thế nào cô biết rõ, điều cô ta định nói nhất định không có gì hay ho. Có khả năng vì chuyện ở buổi họp báo mà bây giờ cô ta muốn trả thù, cô không nên tin lời cô ta.
Tuyết Phi có làm gì cô cũng không sợ, cô đã hai lần cho cô ta nếm mùi đau đớn thì nhất định cũng sẽ có lần thứ ba.
Kiều Nhã Linh nói “Có gì thì nói luôn ở đây đi”
Kiều Nhã Linh quả nhiên rất cảnh giác, không dễ gì để lừa cô. Tuyết Phi nghiến răng, cô ta nói: “Chuyện này không thể nói qua điện thoại được, mà cô phải trực tiếp nhìn”
Kiều Nhã Linh nhíu mày, cô ta muốn cô nhìn cái gì? Giấy tờ, hay một người nào đó, liệu chúng có liên quan đến cái chết của con cô không?
Kiều Nhã Linh cảm thấy rất khó hiểu, suy cho cùng thì cô ta muốn làm gì đây. Thấy Kiều Nhã Linh im lặng không nói, Tuyết Phi biết rằng cô đang do dự, vì vậy ném ra một câu quyết định: “Tôi không lừa cô đâu, cũng không định làm gì cô cả, chỉ muốn cho cô xem một thứ. Cô xem rồi sẽ hiểu được thôi, thế nào, hay là cô sợ tôi làm gì cô?”
Kiều Nhã Linh quả nhiên bị kích động, cô nói: “Được, nói địa điểm đi”
Khóe môi Tuyết Phi lập tức nhếch lên thành một nụ cười đắc ý, cô †a nói: “Chút nữa gặp nhau tại quán Santorini Vibes.”
Tuyết Phi cúp máy, tấm gương phản chiếu gương mặt đang vô cùng hài lòng của cô ta, ánh mắt cô ta lóe lên tia thâm độc. Tuyết Phi đột nhiên ngửa đầu cười lớn, nụ cười của cô ta vô cùng man rợ.
Một hồi lâu sau Tuyết Phi mới ngừng lại được, cô ta chạm vào vết thương trên vai mình, thần sắc đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Kiều Nhã Linh, lần này cô ta nhất định sẽ giết chết tình cảm của cô ta, để cô ta không bao giờ còn có thể mơ tưởng đến Hoàng Tuấn Khải được nữa.
Kiều Nhã Linh bần thần đứng trước tủ quần áo, cô nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi với Tuyết Phi. Nói không tò mò là nói dối, cô rất muốn biết rốt cuộc cô ta định giở trò gì với mình. Có thể cuộc gặp gỡ lần này sẽ là sai lầm, nhưng Kiều Nhã Linh vẫn bị lời nói của Tuyết Phi dẫn dắt bước chân vào cạm bẫy mà cô ta giăng ra.
Kiều Nhã Linh nhanh chóng thay quần áo, cơm cũng chưa kịp ăn, cứ thế đi đến chỗ hẹn. Santorini Vibes là một quán cafe khá nổi tiếng ở Hà Nội, nơi này rất yên tĩnh, khá tiện cho việc nói chuyện.
Lúc Kiều Nhã Linh đến quán, bên trong không có nhiều người, Tuyết Phi vẫn còn chưa đến. Kiều Nhã Linh lên tầng, chọn một chiếc bàn ở rìa ngoài, sau đó gọi nước trước.