Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 468

Hoàng Tuấn Khải rất muốn lau đi những giọt nước mắt trên gò má cô, nhưng bàn tay anh đang giữ chặt khẩu súng lạnh ngắt, ngăn cách giữa họ chính là con chó sói dữ tợn.

Nó có thể tấn công bọn họ bất cứ lúc nào, anh không muốn Kiều Nhã Linh bị thương. Dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, anh cũng phải bảo vệ cô bằng mọi giá. Chỉ cần cô còn sống, bất cứ sự hi sinh nào anh cũng tình nguyện.

Hoàng Tuấn Khải cố gắng khuyên nhủ Kiều Nhã Linh: “Kiều Kiều, anh sẽ không sao đâu, em hãy đi trước đi, nếu em ở đây thì người bị thương sẽ bao gồm cả em nữa. Một mình anh có thể xoay.

sở được, vậy nên em hãy mau đi đi”

“Nói dối” – Kiều Nhã Linh nghẹn ngào nói – “Đừng có nói dối..”

Kiều Nhã Linh biết những con chó sói này hung ác và nguy hiểm như thế nào, con người nếu không có vũ khí trong tay thì không thể nào.

là đối thủ của chúng. Hoàng Tuấn Khải nói như vậy chỉ để cô yên tâm rời đi, nhưng cô không ngốc, cô biết bọn họ đang đối mặt với điều gì.

Khoảng thời gian qua, Hoàng Tuấn Khải phát điên tìm cô, bây giờ họ đã gặp được nhau, nhưng lại trong tình cảnh ngang trái. Đối với Hoàng Tuấn Khải, việc quan trọng nhất là phải bảo vệ những người anh yêu thương.

Nếu có một người phải chết, vậy thì người đó sẽ là anh.

Hoàng Tuấn Khải gần như là gắn giọng nói: “Kiều Kiều, em đừng có ngốc nghếch như vậy nữa. Em có biết là nếu ở lại, em sẽ chết không?”

Kiều Nhã Linh cắn môi đến bật máu, cô biết chứ. Cô đã suýt chết một lần, cô cũng hiểu rõ nỗi sợ hãi và đau đớn mà cái chết đem lại. Ai cũng sợ chết, Kiều Nhã Linh cũng vậy. Nhưng người đối mặt cùng cô lại là Hoàng Tuấn Khải, cô không muốn để anh đơn độc chiến đấu một mình. Kiều Nhã Linh vẫn chỉ nói một câu: “Em sẽ ở cùng anh”

Hoàng Tuấn Khải siết chặt tay, lồng ngực anh cưồn cuộn cảm xúc.

Sống mũi anh cay cay, anh vừa hạnh phúc vừa đau lòng. Hạnh phúc vì sự quan tâm và xót xa mà cô dành cho anh, đau lòng vì họ chẳng thể cảm nhận được hơi ấm của đối phương lúc này. Hoàng Tuấn Khải đã đợi giây phút Kiều Nhã Linh mở lòng với anh từ rất lâu, nhưng trớ trêu thay lại ở trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Con chó sói vẫn đi xung quanh hai người, nó khá dè chừng khẩu súng trong tay Hoàng Tuấn Khải. Nó chưa lập tức hành động, nhưng nó bắt đầu tiền lại gần hai người hơn.

Trong lòng Hoàng Tuấn Khải vô cùng căng thẳng, bàn tay nắm khẩu súng của anh ướt đẫm mồ hôi. Nếu không nhanh chóng hành động, cả anh và Kiêu Nhã Linh sẽ chết. Khó khăn lắm anh mới tìm được cô, anh sẽ bảo vệ cô đến tận cùng.

Hoàng Tuấn Khải nghiến răng nói: “Kiều Nhã Linh, em còn không hiểu sao? Anh cần em phải sống, như vậy Tuyết Loan mới được cứu. Em không thể chết được, em là hy vọng cuối cùng của Tuyết Loan, cũng là hy vọng cuối cùng của anh. Nếu em chết, anh sẽ mất đi người phụ nữ anh yêu thương nhất. Anh thà bỏ.

mạng, cũng phải để Tuyết Loan được sống!”

Kiều Nhã Linh chết lặng nhìn anh, những lời nói của Hoàng Tuấn Khải như những nhát dao liên tiếp chém lên người cô. Kiều Nhã Linh không tin nổi những gì mình vừa nghe được, cô mấp máy môi; “Anh nói gì cơ?”

Ánh mắt bàng hoàng và tuyệt vọng của Kiều Nhã Linh khiến trái tim Hoàng Tuấn Khải đau thắt lại. Anh không dám nhìn vẻ mặt tổn thương và đau đớn ấy của cô. Hoàng Tuấn Khải biết, những lời anh nói có lực sát thương đến mức nào. Anh cũng biết, Kiêu Nhã Linh sẽ càng thêm hận anh, khoảng cách khó khăn lắm mới vừa thu lại giữa hai người, sẽ vì điều anh đã nói mà trở nên xa cách ngàn trùng. Thế nhưng để Kiều Nhã Linh được sống, anh buộc phải làm như vậy.

Cô căm ghét anh cũng được, nguyền rủa anh cả đời cũng được. Chỉ cần có thể bảo vệ cô, anh tình nguyện nhận hết những oan ức ấy vào lòng.

Hoàng Tuấn Khải mím môi, anh hít một hơi, lạnh lùng nói: “Em không nghe thấy sao? Anh nói anh cần mạng sống của em, cần trái tim em, tất cả đều vì Tuyết Loan. Nếu em chết, vậy thì cô ấy phải làm sao đây? Anh bỏ mạng ở đây không phải vì cứu em mà là cứu Tuyết Loan, vậy nên làm ơn hãy đi đi”

Lời nói của Hoàng Tuấn Khải đã thành công khiến Kiều Nhã Linh rơi xuống vực sâu vạn trượng. Lúc này cô mới bẽ bàng nhận ra, anh bất chấp tính mạng mình lao đến đây cứu cô, chỉ để giành lấy trái tim trọn vẹn của cô cho một người phụ nữ khác. Kiều Nhã Linh bật cười, ban đầu chỉ là tiếng cười nho nhỏ, sau đó vang lên thành tiếng cười lớn.

Kiều Nhã Linh cười mà nước mắt không ngừng rơi. Hoàng Tuấn Khải siết chặt tay lại, anh không chỉ tổn thương cô, mà còn đang tra tấn bản thân mình nữa.

Kiều Nhã Linh ngẩng đầu, cô nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ, mỉm cười tự giễu: “Thì ra là thế, tôi đúng là đã quá ảo tưởng rồi. Thật mỉa mai làm sao, khi thấy anh xuất hiện, tôi không thể giải thích được sự mừng rỡ và an tâm trong lòng mình là gì. Tôi vô cùng cảm động khi thấy anh không màng tính mạng mà cứu tôi, tôi đã lầm tưởng là anh vì tôi mà làm như: vậy. Tôi đúng là ngu ngốc, phải không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK