Chương 246
Hoàng Tuấn Khải ngó lơ thằng bé, cúi đầu tiếp tục làm việc. Tiểu Kiệt nhìn chằm chằm ba mình, trong lòng khó chịu vạn phần.
Cậu chỉ là thích chị xinh đẹp nên mới muốn gặp chị ấy thôi, có gì khó khăn đâu mà ba cứ cấm cản. Tiểu Kiệt rất muốn phản pháo lại ba mình, nhưng sợ ba tức giận rồi hoàn toàn cấm cửa không cho cậu gặp Kiều Nhã Linh nữa.
Tiểu Kiệt chống cằm buồn bã thở dài, bao giờ cho đến tối không biết. Bỗng nhiên có một bóng đèn lóe sáng trong đầu Tiểu Kiệt, cậu nhóc bò lại gần Hoàng Tuấn Khải, chớp mắt nhìn anh với dáng vẻ tội nghiệp. Hoàng Tuấn Khải nhíu mày, thằng bé này lại định giở trò gì đây.
Tiểu Kiệt nhỏ nhẹ nói: “Ba, con hứa sẽ ngoan ngoãn, vậy ba có thể trả điện thoại cho con được không?”
Hoàng Tuấn Khải biết thừa Tiểu Kiệt sẽ lấy điện thoại để làm gì, thể nào thằng bé cũng dùng nó để liên lạc với Kiều Nhã Linh cho mà xem.
Trước đó để cho tiện với an tâm nên anh mới sắm cho Tiểu Kiệt một chiếc điện thoại để có thể gọi cho thằng bé bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ nó đã phản tác dụng.
Một khi đưa điện thoại cho Tiểu Kiệt, thằng bé sẽ gọi cho Kiều Nhã Linh, sau đó sẽ càng muốn gặp cô hơn.
Hoàng Tuấn Khải lo lắng Tiểu Kiệt sẽ giống như lần trước, ngày nào cũng đến tìm Kiều Nhã Linh. Thẳng bé chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, chạy lung tung ra ngoài rất nguy hiểm.
Xe cộ thì đây đường, người xấu luôn rình rập xung quanh, anh thật sự không an tâm nếu không thấy thăng bé trong tầm mắt của mình. Trước ánh mắt mong đợi của Tiểu Kiệt, Hoàng Tuấn Khải thẳng thừng nói: “Không được!”
Lời nói của anh là ngòi châm kích hoạt quả bom trong lòng Tiểu Kiệt, thằng bé tức giận nói: “Không, không, không, cái gì cũng không! Ba không cho con gặp chị xinh đẹp thì thôi đi, bây giờ đến điện thoại cũng không trả lại. Con dùng nó để gọi điện cho chị ấy nói chuyện thì có làm sao chứ, con cũng đâu có đòi gặp chị ấy nữa đâu. Ba thật đáng ghét!”
Hoàng Tuấn Khải sâm mặt nhìn con trai, lạnh lùng nói: “Con cẩn thận lời nói cho ba, đừng tưởng con ốm là ba không làm gì con nhé!”
Tiểu Kiệt gân cổ nói: “Thế ba nói đi, tại sao không đưa điện thoại cho con?”
Hoàng Tuấn Khải thở dài, bóp trán nói: “Tiểu Kiệt, rốt cuộc tại sao con lại thích chị ấy đến như vậy?”
Tiểu Kiệt nghiêng đầu, tại sao cậu lại thích Kiều Nhã Linh à? Ban đầu thì cậu cảm thấy cô rất xinh đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng mềm mại lại không kém phần mạnh mẽ, vẻ ngoài của cô là điều đầu tiên thu hút cậu.
Không hiểu sao cậu càng nhìn Kiều Nhã Linh lại càng có hảo cảm, cậu chẳng thể giải thích được lý do. Sau đó có cơ hội gần gũi với cô hơn, cậu cảm thấy cô là người rất ấm áp, cô quan tâm và yêu thương cậu vô cùng.
Tiểu Kiệt được cô ôm vào lòng, cảm nhận hơi ấm mà từ trước đến nay cậu chưa từng có. Ở bên cô, cậu luôn cười rất hạnh phúc vui vẻ, thế giới này dường như tràn ngập ánh sáng, khiến cậu yêu đời hơn. Tiểu Kiệt nghịch ngợm những ngón tay, nhỏ giọng nói: “Chị ấy cho con cảm giác, như thể đang ở bên mẹ vậy…”
Hoàng Tuấn Khải sững người, trong lòng có vô vàn cảm xúc đang ồ ạt kéo tới, nhịp tim đập nhanh đến mức anh không thở nổi.
Tiểu Kiệt tròn mắt nhìn ba mình sắc mặt biến đối trong tích tắc, ánh mắt dấy lên tia hoảng loạn. Hoàng Tuấn Khải đau lòng nhìn con trai mình, thằng bé thật sự đã quá thiếu thốn tình cảm, mà Kiều Nhã Linh lại vừa đúng lúc xuất hiện, mang theo trái tim ngập tràn sự yêu thương mà thăng bé luôn khao khát.
Giống như những người có cùng sự liên kết sẽ luôn tìm được đối phương, hai người họ đã gặp được nhau, nhưng không biết đây là nhân duyên hay nghiệt duyên nữa. Hoàng Tuấn Khải bần thần trong chốc lát, Tiểu Kiệt tiến tới túm lấy tay anh, lay nhẹ.
“Ba làm sao thế?”
Hoàng Tuấn Khải giật mình nhìn Tiểu Kiệt, anh liên tục chớp mắt, che giấu cảm xúc của mình. Hoàng Tuấn Khải khàn giọng nói: “Không việc gì, con có mệt không? Muốn ăn gì để ba bảo nhà bếp làm”
Tiểu Kiệt ngồi bệt lên giường, phồng má nói: “Con chẳng muốn ăn gì cả” – Tiểu Kiệt cầm tay anh lắc qua lắc lại, năn nỉ – “Ba đưa con điện thoại đi mà”