Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 413

Quản gia Tôn không vui nói: “Chính vì cậu Vũ Thế Phong đó mà tâm trạng Tiểu Kiệt càng thêm tệ. Dạo này bác biết cháu và cậu ta có qua lại, bác không biết cậu ta đối với cháu như thế nào, nhưng không thể vì muốn đạt được mục đích mà làm tổn thương tới người khác được”

Kiều Nhã Linh chỉ im lặng, quản gia Tôn tiếp tục nói: “Nhã Linh, dù cháu không thích Tiểu Kiệt đi chăng nữa, cũng đừng làm thằng bé buồn. Tiểu Kiệt còn quá nhỏ, thằng bé lại thực sự yêu mến cháu. Nếu cháu không thể đáp lại tình cảm của thằng bé, vậy thì ít nhất hãy dành cho Tiểu Kiệt một chút dịu dàng, đừng đối xử với thăng bé lạnh lùng nhẫn tâm thế”

Kiều Nhã Linh không hề muốn làm tổn thương Tiểu Kiệt, nhìn thằng bé buồn cô cũng rất đau lòng. Kiều Nhã Linh yêu Tiểu Kiệt như con mình, cô muốn dành tất cả những gì tốt đẹp cho thằng bé.

Điều tốt nhất mà cô có thể làm, chính là rời đi. Nếu cô vẫn cố chấp ở bên Tiểu Kiệt, ngày ngày đối mặt với Hoàng Tuấn Khải, cô cảm thấy rất có lỗi với đứa con đã mất của mình. Cô không thể bảo vệ nó, mà lại đi chăm sóc cho.

con của kẻ đã giết con mình. Tiểu Kiệt không có lỗi, nhưng cô không thể nào chấp nhận được chuyện này.

Kiều Nhã Linh nhỏ giọng nói: “Bác Tôn, bác cũng biết cháu không thể ở bên Tiểu Kiệt mãi được mà, rồi sẽ có một ngày cháu phải rời đi. Cháu cảm thấy, mình nên quyết định càng sớm càng tốt, như vậy là tốt nhất cho Tiểu Kiệt: Quản gia Tôn chưa kịp nói gì thì Tiểu Kiệt đã ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt đầy phẫn nộ: “Tại sao mẹ rời đi lại là tốt cho con? Con không hiểu, mẹ rõ ràng đang nói dối! Mẹ không cần con nữa nên mới nói vậy phải không?”

Gương mặt Tiểu Kiệt đỏ bừng vì tức giận, thằng bé thở hổn hển nhìn cô bằng đôi mắt đen láy chất chứa sự tổn thương. Kiều Nhã Linh mím chặt môi, trong lòng vô cùng đau khổ. Tiểu Kiệt còn nhỏ, thằng bé không thể hiểu được những mâu thuẫn, bất lực và khổ sở của cô. Tiểu Kiệt lại rơi nước mắt, lần này thì thằng bé òa khóc nức nở, tiếng khóc.

của thằng bé như muốn xé toạc lồng ngực cô.

Quản gia Tôn vội vàng ôm lấy Tiểu Kiệt dỗ dành, thằng bé vùi mặt trong lòng quản gia Tôn, khóc đến thương tâm. Sống mũi Kiều Nhã Linh cay cay, cô nhìn Tiểu Kiệt trong làn nước mỏng, cảm giác bức bối đau đớn ngày càng dữ dội hơn.

Quản gia Tôn ngẩng đầu nói: “Nhã Linh à, cháu hãy nhường nhịn Tiểu Kiệt một chút có được không? Cháu đừng có tuyệt tình như thế, Tiểu Kiệt đã đáng thương lắm rồi, nhìn thằng bé thế này, bác không chịu nổi”

Giọng nói của quản gia Tôn gần như là nài nỉ, Kiều Nhã Linh không dám nhìn vào mắt quản gia Tôn, cô đứng một chỗ trầm mặc. Bên tai chỉ có tiếng khóc xé gan xé ruột của Tiểu Kiệt, Kiều Nhã Linh cũng cảm thấy một phần nào trong trái tim mình đang héo úa. Kiều Nhã Linh nhớ đến những lời Vũ Thế Phong nói với cô. Vì Tiểu Kiệt còn nhỏ, tình cảm sẽ khó sâu đậm. Khi cô rời đi, thăng bé sẽ yêu mến một người khác.

Kiều Nhã Linh không thể yếu lòng, bởi vì sau cùng người tổn thương chỉ có một mình cô.

Kiều Nhã Linh hạ quyết tâm nói: “Cháu rất thích Tiểu Kiệt, cháu cũng coi thăng bé như là con mình. Ở bên thằng bé cháu vô cùng hạnh phúc, nhờ thằng bé mà cháu cảm thấy mình thực sự đang sống. Nhưng cháu không thể ở bên Tiểu Kiệt, bởi vì chính cháu, cũng bởi vì Tiểu Kiệt. Cháu xin lỗi vì đã nói những lờ nhẫn với hai người, cháu không muốn vấp ngã vào vết xe đổ của bản thân, nên mới quyết định như vậy”

Quản gia Tôn nhìn Kiều Nhã Linh bằng ánh mắt phức tạp: “Nhã Linh à…”

Kiều Nhã Linh nói: “Cháu không phải là mẹ của Tiểu Kiệt, sau này Tiểu Kiệt sẽ có một người mẹ mới, yêu thương thằng bé hơn. Tiểu Kiệt là một đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu, cháu luôn mong thẳng bé có thể hạnh phúc lớn lên, nhưng người có thể cùng thắng bé trưởng thành không phải là cháu”

Kiều Nhã Linh đã không ít lần nghĩ đến hai từ “giá như” trong đầu.

Giá như cô không yêu Hoàng Tuấn Khải, giá như Tiểu Kiệt không phải là con trai anh, giá như cô có thể gạt bỏ quá khứ mà ở bên Tiểu Kiệt mãi mãi. Tất cả đều là những mong muốn tuyệt vọng mà cô cố gắng để võ về bản thân. Hiện thực vẫn là hiện thực, cô không thể an yên ở cạnh Tiểu Kiệt mà lòng không vướng bận điều gì.

Kiều Nhã Linh nhớ đến đứa con trai của mình, trái tim càng thêm đau đớn. Nếu đứa trẻ ấy có thể bình an ra đời, cô đã không phải mang theo nỗi uất hận mà sống như bây giờ.

Hiện tại là hậu quả của tất cả những gì chúng ta đã làm trong quá khứ, không cách nào chối bỏ. Quản gia Tôn ôm Tiểu Kiệt đứng dậy, buồn bã nói: “Nhã Linh, cháu không thể ích kỉ như vậy được. Tiểu Kiệt tuy còn bé nhưng vẫn có tình cảm, thằng bé sẽ không thể nào quên được nỗi đau khi bị vứt bỏ. Không chỉ người lớn mới biết đau lòng, trẻ con cũng rất dễ bị tổn thương”

Kiều Nhã Linh im lặng cúi đầu, cô không có gì để bao biện cả. Đúng là cô đã không nghĩ đến cảm nghĩ của Tiểu Kiệt mà tự mình quyết định mọi thứ. Nhưng ngoài cách này ra, cô không biết mình nên làm thế nào cả. Bầu không khí rơi vào trầm mặc khó xử, tiếng khóc thút thít của Tiểu Kiệt vẫn không ngừng vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK