Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 514

Hơi thở của Hoàng Tuấn Khải khàn đục, giọng anh cũng lạc cả đi: “Kiều Kiều, anh muốn… anh đã đợi rất lâu rồi”

Cánh tay thô to của Hoàng Tuấn Khải trượt vào bên trong lớp áo, nhẹ nhàng vuốt ve. Anh nắm lấy một bên mềm mại của cô, tùy ý nhào nặn. Hoàng Tuấn Khải hạ môi xuống vòng eo đang nhấp nhô của cô, dịu dàng nhấm nháp.

Kiều Nhã Linh siết chặt ga giường, một dòng điện chạy dọc theo sống lưng cô, cô cong người rên rỉ. Từng đợt sóng điên cuồng kéo đến, nhấn chìm cô trong những xúc cảm kỳ lạ mà đê mê. Sự đụng chạm của anh khiến cô vừa dễ chịu vừa sợ hãi, cô cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi.

Hoàng Tuấn Khải thở dốc, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm thường ngày giờ đây hơi ửng đỏ. Ánh mắt anh đen kịt, từng giọt mồ hôi từ trán anh nhỏ xuống, rơi trên khe ngực của cô.

Hoàng Tuấn Khải nôn nóng cởi quần Kiều Nhã Linh ra, muốn nhanh chóng tiến vào. Kiều Nhã Linh đột nhiên giữ tay anh lại. Lông ngực Hoàng Tuấn Khải phập phồng, anh nhìn cô, ánh mắt vẫn mê man như cũ.

“Chúng ta… không thể..”

Thanh âm của Kiều Nhã Linh đứt quãng, cô nằm dưới thân thể anh, quần áo xộc xệch, gương mặt ửng đỏ mê người, mái tóc đen nhánh lòa xòa càng khiến cô trở nên quyến rũ hơn.

Hoàng Tuấn Khải dù khó chịu vì bị ngăn cản, nhưng anh không tiếp tục ép buộc cô, chỉ hạ giọng nói: “Kiều Kiều, em không muốn sao?”

Câu nói của anh càng làm cho sắc đỏ trên mặt Kiều Nhã Linh đậm hơn. Cô đẩy anh ra khỏi người mình, bối rối tránh mặt đi. Cô vừa vạch rõ ranh giới với anh, thế nhưng ngay sau đó hai bọn họ lại suýt lên giường, chuyện này không thể chấp nhận được!

Cả hai đều mất kiểm soát và bị cảm xúc chỉ phối, nếu cô không ngăn anh lại, người hối hận sẽ chính là cô. Kiều Nhã Linh cắn môi nói: “Tôi… đang đến ngày”

Hoàng Tuấn Khải ngớ người ra, Kiều Nhã Linh bị phản ứng này của anh chọc cười, mím môi nén cười. Hoàng Tuấn Khải không giấu nỗi thất vọng, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc nhẫn nhịn chịu đựng.

Anh chưa bao giờ cảm thấy “ngày đèn đỏ” của phụ nữ lại phiền phức như lúc này. Người mình yêu đang ở ngay bên cạnh, nhưng anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô mà thôi. Hoàng Tuấn Khải đột nhiên chuyển tầm mắt xuống phía dưới, ngồi yên bất động.

Áo trên người cô bị tụt mấy cúc, lộ cả nửa ngực. Kiều Nhã Linh ban đầu không để ý, nhưng khi nhận thấy ánh mắt lộ liễu của Hoàng Tuấn Khải, cô vội vàng cúi đầu. Nhìn thấy hình ảnh hớ hênh của bản thân, cô xấu hổ đóng cúc áo lại. Kiều Nhã Linh ngẩng đầu mắng: “Không được nhìn!”

Hoàng Tuấn Khải ho khan một tiếng, lúng túng quay mặt đi. Anh không những không biết ngại, lại còn rất vô liêm sỉ hỏi: “Kiều Kiều, những chỗ không nên nhìn, anh cũng đều chạm cả rồi mà”

Kiều Nhã Linh thẹn quá hóa giận, ném gối vào người anh: “Anh là đồ xấu xal”

Kiều Nhã Linh trừng mắt nhìn anh, Hoàng Tuấn Khải bật cười vui vẻ.

Mỗi khi tức giận, bộ dạng của Kiều Nhã Linh vô cùng đáng yêu, khiến anh chỉ muốn chọc ghẹo cô mãi mà thôi. Kiều Nhã Linh cảnh giác ra lệnh: “Anh đứng ra chỗ kia đi, không được lại gần tôi”

Hoàng Tuấn Khải dở khóc dở cười: “Em như vậy rồi, còn sợ anh làm gì được em sao?”

Kiều Nhã Linh lườm anh: “Có một con sói ở đây, tôi đương nhiên phải cảnh giác cao độ”

Hoàng Tuấn Khải hết nói nổi, lắc đầu cười: “Em thật lài”

Kiều Nhã Linh lấy chăn bao quanh người mình, khoanh tay nhìn Hoàng Tuấn Khải: “Anh đi mua băng vệ sinh cho tôi đi”

Hoàng Tuấn Khải: Hoàng Tuấn Khải không nói không răng, lẳng lặng đi ra ngoài. Kiều Nhã Linh ở phía sau vô cùng đắc ý, một người đàn ông bá đạo ngang tàng như Hoàng Tuấn Khải lại phải đi mua băng vệ sinh, nếu để người khác biết được, thì chẳng khác gì sét đánh ngang tai.

Vì quá vội vã mà Hoàng Tuấn Khải cứ mặc quần áo ngủ đi ra ngoài.

Nhìn anh không khác gì một người đàn ông bình thường đang đi mua đồ cho người phụ nữ đang của mình. Thực ra đây không phải lần đầu Hoàng Tuấn Khải mua băng vệ sinh cho Kiều Nhã Linh, anh đã sớm có kinh nghiệm, cũng không còn ngại ngùng như hồi trước nữa. Hoàng Tuấn Khải bỗng nhớ đến lần đầu tiên Kiều Nhã Linh có kinh nguyệt.

Hôm ấy, cô mặt mũi tái nhợt đứng trước mặt anh, nước mắt đong đầy khóe mi, run giọng mếu máo: “Tuấn Khải, em… em sắp chết rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK