Chương 260
Sắc mặt Kiều Nhã Linh rất khó coi, bàn tay đang sờ thử bộ váy cũng siết lại. Anh bảo cô mặc đồ của vợ anh à? Kiều Nhã Linh nở nụ cười tự giễu, anh nghĩ cô sẽ mặc quần áo của người đã gián tiếp giết con cô sao? Kiều Nhã Linh quay lại đối diện với anh, lạnh lùng nói: “Quần áo cũ của tôi đâu, tôi muốn mặc nó”
Hoàng Tuấn Khải nhíu mày: “Anh đã nói là mấy bộ đó để lâu rồi, em mặc chọn đồ mới mà mặc, ở đây thiếu gì”
Kiều Nhã Linh gắt lên: “Tôi nói là tôi muốn mặc đồ của tôi!”
Hoàng Tuấn Khải sững người nhìn cô, Kiều Nhã Linh dường như.
đang rất tức giận. Anh không hiểu lý do gì khiến cô khó chịu đến như vậy, hơn nữa, ánh mắt cô lại không giấu được vẻ tuyệt vọng và đau lòng.
Ở đây có vô vàn những bộ đồ đẹp đế cầu kì, nhưng cô lại cứ nằng nặc đòi mặc quần áo của mình. Hoàng Tuấn Khải thấp giọng nói: “Anh đã bảo em cứ dùng đồ ở đây!”
Kiều Nhã Linh nghiến răng, lạnh lùng nhìn Hoàng Tuấn Khải. Anh muốn xem cô là trò đùa sao, hay là anh vốn dĩ chẳng quan tâm đến mấy chuyện này? Để người phụ nữ mà anh từng giết chết con của người đó mặc đồ của vợ mình, điều này không phải quá kinh tởm sao? Dù đồ cũ của cô có rách có bẩn, thì vẫn còn hơn phải mặc quần áo của kẻ thù.
Kiều Nhã Linh lớn giọng nói: “Tôi không muốn mặc, tại sao tôi phải mặc đồ của người phụ nữ khác? Tôi muốn mặc đồ của tôi, anh lấy ra đi!”
Gương mặt Hoàng Tuấn Khải cứng lại, đồ của phụ nữ khác? Cô đang ám chỉ ai? Đây vốn là những bộ đồ mà chiều nay anh đi mua để dành riêng cho cô, bởi anh nghĩ có khả năng tối nay cô sẽ ngủ với Tiểu Kiệt nên chuẩn bị trước.
Hoàng Tuấn Khải lần đầu tiên tự mình đi mua säm cho phụ nữ, anh mang về một đống quần áo sau đó cẩn thận treo lên tủ. Cô nghĩ thế nào mà lại cho rằng đây là quần áo của người khác kia chứ? Trong nhà này ngoài cô ra thì đâu còn có ai có thể khiến anh cất công đi lựa quần áo cho.
Hoàng Tuấn Khải bị cô hiểu nhầm cũng tức giận nói: “Em nói gì thế, quần áo của phụ nữ nào? Ai bảo em đây là đồ của người khác? Em không thấy tất cả đều còn nguyên mác à?”
Kiều Nhã Linh không tin lời Hoàng Tuấn Khải nói, đây có thể là đồ anh mua để vợ anh khi về nước có thể dùng. Chỉ là Tuyết Loan vẫn chưa động đến, nên bây giờ nó vẫn còn mác. Kiều Nhã Linh cho rằng anh bị cô nói trúng tim đen nên mới thẹn quá hóa giận, không chịu thừa nhận.
Kiều Nhã Linh bực bội nói: “Còn không phải sao? Tôi không muốn chạm vào mấy thứ này, nó khiến tôi kinh tởm, có kề dao vào cổ tôi cũng không mặc”
Hoàng Tuấn Khải trừng mắt nhìn cô: “Em tự nhiên nói vớ vẩn gì đấy? Bảo em mặc thì em cứ mặc đi, không đâu lại khó chịu rồi trút giận vào người anh, em không cảm thấy bản thân rất vô lý à?”
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Hoàng Tuấn Khải có lẽ anh thật sự không hiểu Kiều Nhã Linh đang nói gì. Cô đột nhiên nổi giận khiến Hoàng Tuấn Khải rất hoang mang, trước đó mọi chuyện vẫn rất bình thường, nhưng vừa nhìn quần áo trong tủ thì cô lại trở nên ghét bỏ. Hoàng Tuấn Khải ban đầu cho răng Kiều Nhã Linh không thích mấy kiểu dáng đó nên mới như vậy, nhưng sau đó cô lại nói đấy là đồ anh dành cho người phụ nữ khác.
Hoàng Tuấn Khải đương nhiên không thể hiểu được cảm giác của cô, Kiều Nhã Linh cũng không thể nói mình nổi giận vì nghĩ đến vợ anh được. Cô mím chặt môi, nhìn anh đầy khó chịu, nhất quyết nói: “Tôi không mặc!”
“Em..”
Gương mặt Hoàng Tuấn Khải méo xệch, anh nghiến răng nói: “Kiều Nhã Linh, em đừng có chọc giận anh”
Kiều Nhã Linh lạnh lùng đáp lại: “Tôi không mặc đồ của người phụ nữ khác!”
Hoàng Tuấn Khải tức giận nói: “Từ nãy tới giờ em cứ nói vớ vẩn gì đấy? Đây không phải đồ của người khác!”
Kiều Nhã Linh cười nhạt: “Vậy thì là đồ của ai, của tôi chắc?”
Hoàng Tuấn Khải nghẹn lời, đây quả thực là đồ anh mua cho Kiều Nhã Linh, nhưng vì bản tính kiêu ngạo mà anh không muốn thừa nhận.