Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 419

Hoàng Tuấn Khải trằn trọc đến sáng cũng không ngủ được, anh đành dậy tắm rửa thay quần áo rồi đi xuống nhà. Dì Lam ở trong bếp đi ra, nhìn thấy Hoàng Tuấn Khải thì không khỏi sửng sốt: “Cháu mới về hôm qua à? Công việc bận rộn như nào mà nhìn sắc mặt cháu lại tệ thế kia hả?”

Hoàng Tuấn Khải làm việc mấy ngày ở Mỹ không được nghỉ ngơi đầy đủ, về đến Việt Nam vì chuyện của Kiều Nhã Linh mà bận lòng, hôm qua cũng không ngủ được.

Gương mặt anh phờ phạc, cằm lún phún râu, quầng mắt hiện rõ. Hoàng Tuấn Khải quả thực đang rất mệt mỏi, cơ thể không có chút sức lực, người đau, trái tim cũng đau. Hoàng Tuấn Khải trả lời qua loa: “Cháu không sao đâu.”

Dì Lam tiến lại gần, cẩn thận quan sát Hoàng Tuấn Khải, cảm thấy anh đã gầy hơn một chút, đau lòng nói: “Có bận thế nào cũng phải giữ gìn sức khỏe chứ! Ngồi xuống dì nấu canh xương hầm cho ăn”

Hoàng Tuấn Khải đành ngồi xuống bàn ăn, sau khi ăn sáng xong thì tinh thần cũng khá hơn một chút. Hoàng Tuấn Khải đi ra ngoài phòng khách, nhìn thấy Kiến Quốc đang ở đó. Kiến Quốc tiến về phía Hoàng Tuấn Khải, thấp giọng nói: “Chủ tịch, cô Tuyết Loan tới.”

Hoàng Tuấn Khải sửng sốt nhìn ra cửa, đúng lúc này thì Tuyết Loan bước vào trong nhà. Tuyết Loan mặc một chiếc váy màu trắng quen thuộc, mái tóc đen nhánh mềm mại xõa sau lưng.

Gương mặt Tuyết Loan gầy hóp lại, nhưng nhờ lớp trang điểm mà không lộ ra vẻ nhợt nhạt ốm yếu. Tuyết Loan hai tay cầm đầy quà cáp, uyển chuyển tiến lại gần Hoàng Tuấn Khải, mỉm cười nói: “Bạn em có buổi triển lãm tranh ở Việt Nam nên em về một chuyến.”

Trước đó không lâu sức khỏe của Tuyết Loan vẫn còn rất yếu nên Hoàng Tuấn Khải vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô ta xuất hiện ở đây.

Hoàng Tuấn Khải cau mày hỏi: “Không phải em vẫn còn ốm sao, cất công về nước như vậy sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe đấy”

Giọng nói của Hoàng Tuấn Khải có phần trách móc không vui, thế nhưng Tuyết Loan không hề cảm thấy buồn, ngược lại cô ta còn rất thỏa mãn.

Nụ cười trên môi Tuyết Loan càng rạng rỡ hơn, đôi mắt cô ta cong cong lấp lánh niềm vui, gương mặt có sức sống hơn hẳn. Hoàng Tuấn Khải quan tâm đến sức khỏe của cô ta nên anh mới nói thế, như vậy.

chứng tỏ cô ta vẫn chiếm được một góc nào đó trong lòng anh. Tuyết Loan cúi đầu dịu dàng nói “Em đỡ hơn nhiều rồi, nếu không làm sao mà về được. Đây là một trong những người bạn thân thiết nhất của em, em muốn đến tham dự triển lãm của cô ấy. Em xin lỗi đã không nói trước cho anh một câu, tại em sợ anh lo”

Thật ra sức khỏe của Tuyết Loan vẫn còn khá yếu, nhưng cô ta kiên quyết trở về Việt Nam mặc cho mọi người ngăn cản.

Thái độ lần trước khi Hoàng Tuấn Khải đến thăm cô ta ở London khiến cô ta tức giận muốn phát điên, cảm giác bất an và sợ hãi xâm chiếm tâm trí cô ta, dường như ngày Hoàng Tuấn Khải rời bỏ cô ta đang đến gần. Tuyết Loan không thể đứng yên một chỗ nhìn Hoàng Tuấn Khải bị cướp mất, vậy nên bây giờ cô ta có mặt ở đây.

Hoàng Tuấn Khải không vui nói: “Đỡ gì mà đỡ, nhìn em vẫn còn tiều tụy lắm, việc gì không cố được thì thôi, cứ nghỉ ngơi cho khỏe”

Tuyết Loan hưởng thụ sự quan tâm của Hoàng Tuấn Khải, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tuyết Loan trở về Việt Nam với tâm trạng bất an hoảng loạn, cô ta có linh cảm Hoàng Tuấn Khải sẽ đối xử thờ ơ lạnh nhạt với cô ta.

Thế nhưng anh vẫn giống như trước đây, quan tâm lo lắng cho cô ta, sự dịu dàng của anh khiến cô ta yên lòng. Tuyết Loan cuối cùng cũng lấy lại được tự tin, cô ta cho rằng mình vẫn còn cơ hội.

Tuyết Loan không giấu được niềm vui trong ánh mắt, cô ta tinh nghịch nói: “Dù sao em vẫn về được đến đây rồi, nếu em xảy ra chuyện gì thì vẫn có anh mà”

Hoàng Tuấn Khải lắc đầu cười, hai người ngồi xuống nói chuyện một lúc, Tuyết Loan nhanh chóng để ý thấy sắc mặt của Hoàng Tuấn Khải không được tốt, nhìn anh giống như mấy ngày rồi không được nghỉ ngơi.

Tuyết Loan nhíu mày, không khỏi lo lắng: “Anh có chỗ nào không khỏe à, nhìn sắc mặt anh kém lắm. Có phải là công việc bận quá không, hay là đã xảy ra chuyện gì?”

Hoàng Tuấn Khải cụp mắt, bình thản nói: “Không có gì đâu.”

Tuyết Loan mím môi nhìn Hoàng Tuấn Khải, nhất định là đã có chuyện gì đó, bộ dạng này của anh rất lâu rồi cô ta không nhìn thấy. Đôi mắt anh dường như chứa đựng một nỗi buồn bao la, cùng với sự tuyệt vọng không thể nói thành lời.

Dẫu Hoàng Tuấn Khải đã cố tỏ ra bình thường, nhưng Tuyết Loan vẫn nhận ra sự yếu đuối ẩn sâu trong lòng anh. Đây chính là gương mặt mà cô ta đã nhìn thấy ba năm trước, khi Kiều Nhã Linh đột ngột biến mất, ánh mắt anh cũng giống hệt như lúc này.

Tuyết Loan lờ mờ cảm nhận được điều gì đó, cô ta siết tay lại, đè nén nỗi bất an trong lòng lại. Tuyết Loan kéo khóe miệng lên thành một nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Anh có thời gian không, đi dự triển lãm cùng em, em đi một mình hơi buồn. Với cả lần về Việt Nam này em chỉ đi có một mình thôi, em trông cậy hết vào anh đấy”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK