Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 220

Sự thân thiết kỳ lạ của hai người cũng chính là điều không ai ngờ tới, từ những người xa lạ chỉ mới gặp gỡ vài lần, nhưng bây giờ đã trở nên vô cùng thân thuộc.

Thăng bé tự mình tìm đến nhà Kiều Nhã Linh, vì Kiều Nhã Linh mà chống đối lại Hoàng Tuấn Khải, trở nên bướng bỉnh không nghe lời.

Đây là chuyện trước giờ chưa từng có, Hoàng Tuấn Khải cũng không thể lường trước được mọi việc lại xảy ra theo hướng như vậy, thế nên anh đã rất bất an.

Kiều Nhã Linh tiếp tục nói: “Tiểu Kiệt giống như một mặt trời nhỏ ấm áp vậy. Khi nhìn thấy thẳng bé cười vui vẻ, chính tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc”

Giọng nói của Kiều Nhã Linh dịu dàng, chất chứa sự yêu thương vô bờ bến. Ánh mắt Hoàng Tuấn Khải sẫm lại, trầm mặc nhìn cô.

Hoàng Tuấn Khải bỗng cảm thấy rất hoang mang, Kiều Nhã Linh nói cô thích trẻ con, cô thích Tiểu Kiệt, vậy sao ngày đó cô lại quyết định như vậy.

Hoàng Tuấn Khải quay mặt đi, trái tim trong lồng ngực lại nhói lên.

Kiều Nhã Linh không hề để ý đến phản ứng khác lạ của Hoàng Tuấn Khải, trong lòng cô đang ngập tràn sự ấm áp. Nhớ đến Tiểu Kiệt, khóe miệng cô không kìm được nhếch lên. Kiều Nhã Linh ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, hỏi Kiến Quốc: “Sắp đến nơi chưa thế?”

Kiều Nhã Linh nôn nóng muốn gặp Tiểu Kiệt hơn bao giờ hết, một phút trôi qua cô cũng cảm thấy như dài đăng đẳng.

Cô chỉ muốn lập tức ôm Tiểu Kiệt vào lòng, cảm nhận hơi ấm của thằng bé. Mặc dù Hoàng Tuấn Khải đã nói cô không phải quá lo, nhưng Kiều Nhã Linh vẫn cảm thấy không yên tâm, cả quãng đường vô cùng thấp thỏm.

Kiến Quốc quay lại nói: “Sắp đến rồi, một lúc nữa thôi Hoàng Tuấn Khải nhìn bộ dạng bồn chồn của Kiều Nhã Linh, ánh mắt thoáng dao động. Anh lại nhớ đến hình ảnh Tiểu Kiệt trong lúc mê man liên tục gọi tên Kiều Nhã Linh, vẻ mặt anh hiện lên nỗi bi thương khó nói thành lời. Hoàng Tuấn Khải không nén được tiếng thở dài, Tiểu Kiệt thật sự giống anh, thích cô đến mức, nếu không phải là cô thì không thể được.

Hoàng Tuấn Khải không nhận ra một điều rằng, hai ba con anh đều cứng đầu như nhau. Nếu thích một ai đó, thì sẽ rất cố chấp với tình cảm ấy, khó lòng thay đổi. Vì vậy, cho dù là ba năm trước hay là ba năm sau, anh vẫn không thể quên được cô, Kiều Nhã Linh.

Cả quãng đường sau đó, Kiều Nhã Linh không hỏi Hoàng Tuấn Khải thêm điều gì nữa, cô gần như đã hiểu rõ mọi chuyện rồi. Hoàng Tuấn Khải là người đã nói là làm, khi anh bảo sẽ không cho phép cô gặp lại Tiểu Kiệt, cô biết mình không còn cơ hội nhìn thấy thằng bé một lần nữa.

Thế nhưng anh đã tự phá vỡ quy tắc của bản thân chỉ vì Tiểu Kiệt, điều ấy chứng tỏ anh thật sự quan tâm đến thằng bé.

Suốt ba năm nay, khi nghĩ về Hoàng Tuấn Khải, cô chỉ nhớ đến những điều xấu xa độc ác mà anh đã làm cho mình.

Đối với Kiều Nhã Linh mà nói, con người dịu dàng của Hoàng Tuấn Khải năm xưa đã chết, anh của bây giờ là một kẻ máu lạnh vô nhân tính, không hề có cảm xúc hay tình thương. Kiều Nhã Linh bỗng nhiên nhận ra, bản thân hình như đã bỏ qua rất nhiều điều.

Gương mặt Hoàng Tuấn Khải vẫn luôn trâm mặc lạnh lùng, trong xe chỉ có tiếng nói chuyện của Kiến Quốc và Kiều Nhã Linh.

“Chắc lúc nghe Tiểu Kiệt bị ốm cô đã rất lo lắng nhỉ?” – Kiến Quốc nói.

Kiều Nhã Linh gật đầu, đáp lại: “Đúng thế, tôi lo cho thăng bé quá, thế nên không nghĩ được chuyện gì cả”

“Vì vậy mới nói ra những lời làm tổn thương người khác”, Kiều Nhã Linh thầm nghĩ trong đầu. Kiều Nhã Linh bất giác nhìn Hoàng Tuấn Khải, anh vẫn thờ ơ như cũ, sắc mặt dường như ngày càng xanh xao hơn.

Kiều Nhã Linh có chút lo lắng, nghe nói anh cả đêm không ngủ, vậy nên bây giờ chắc anh mệt lắm. Kiều Nhã Linh thu ánh mắt lại, trong lòng dẫu quan tâm đến anh nhưng vẫn không muốn thể hiện ra. Kiến Quốc tiếp tục nói chuyện: “Giờ thì cô cứ an tâm, Tiểu Kiệt đang được chăm sóc rất tốt, thằng bé sẽ không có chuyện gì đâu”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK