Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 274

Nhưng cậu là người gần gũi với ba nhất, cậu cũng hiểu phần nào tâm tư của ba mình. Ba cậu đúng là nhiều lúc khá độc đoán khó tính, nhưng rất yêu thương và quan tâm đến Tiểu Kiệt. Tiểu Kiệt thủ thỉ: “Những lần trước em chỉ là giận chú nên nói lung tung thôi, chứ chú đối với em rất tốt. Em nói thật đấy, ngoài chị ra, chú chính là người quan tâm đến em nhất” – Tiểu Kiệt cúi đầu nghịch món đồ chơi trong tay mình, nhỏ giọng nói – “Chú ử với mọi người rất lạnh lùng, nhưng mà ở bên em chú hay cười lắm, và em thấy chú đặc biệt cười nhiều hơn khi ở bên chị. Mọi người trong nhà vẫn thường nói chú là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, em không hiểu cho lắm, em chỉ biết là chú mặc dù nhiều khi khó gần còn hay cau có như ông già vậy, nhưng thật ra chú là một người rất dịu dàng”

Tiểu Kiệt ngẩng đầu nhìn Kiều Nhã Linh, đôi mắt cô không ngừng dao động. Hơn một tuần nay, không chỉ có Tiểu Kiệt nhung nhớ Kiều Nhã Linh, mà tâm trạng ba cậu cũng xuống dốc không phanh.

Cậu hay bắt gặp ba trâm mặc ngồi trong bóng tối, liên tục hút thuốc, đôi mắt u uất của ba ẩn hiện trong làn khói trắng xóa.

Ba đang buồn, Tiểu Kiệt biết điều đó. Ba rõ ràng muốn gặp chị, nhưng lại cấm chị và Tiểu Kiệt qua lại. Tiểu Kiệt không hiểu tại sao, cậu đoán ba cậu có lý do.

Có lẽ chính Hoàng Tuấn Khải cũng không nhận ra, kể từ khi Kiều Nhã Linh đi, anh không còn cười nữa, ánh mắt lúc nào cũng man mác một nỗi buồn thầm lặng. Dù ba bình thường rất nghiêm khắc, nhưng Tiểu Kiệt vẫn vô cùng thương ba. Dù sao thì, ba cũng là ba cậu mà. Thấy chị ghét ba như vậy, Tiểu Kiệt cảm thấy ba mình có chút đáng thương.

Tiểu Kiệt cầm tay Kiều Nhã Linh lắc nhẹ: “Chị ơi, chú thích chị lắm đấy. Lúc nào chú cãi nhau với chị xong, em đều thấy chú buồn buồn. Chị đừng ghét chú, chú thích chị không kém gì em đâu, chỉ là chú không biết cách thể hiện mà thôi.”

Tiểu Kiệt nói rất nhiều điều, Kiều Nhã Linh im lặng lắng nghe, trái tim cô liên tục đau nhói. Tiểu Kiệt trước giờ vẫn luôn chống đối Hoàng Tuấn Khải, nhưng hôm nay lại đột nhiên nói tốt cho anh, điều ấy chứng tỏ trong thâm tâm, thằng bé vẫn luôn yêu quý anh.

Anh đồng ý cho cô gặp Tiểu Kiệt, cô rất biết ơn anh, nhưng không có nghĩa là cô sẽ bỏ qua những chuyện trong quá khứ.

Kiều Nhã Linh nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Kiệt, thấp giọng nói: “Tiểu Kiệt, em đừng nói linh tinh, chú không thích chị đâu”

Nếu anh thích cô, thì hai người đã không ra nông nỗi này. Mối quan hệ của họ là một người từng yêu quá nhiều, một người lại nhãn tâm chà đạp tình cảm đó. Nếu hai người thật sự yêu nhau, họ nhất định sẽ không làm tổn thương đối phương.

Tiểu Kiệt thấy Kiều Nhã Linh phủ nhận, cậu nôn nóng nói: “Chú thích chị thật mà, trong ví chú còn có ảnh chị nữa. Ban đầu em sợ chú cướp chị nên mới nói xấu chú, chứ thật ra chú quan tâm chú lắm luôn ấy”

Bàn tay Kiều Nhã Linh run lên nhè nhẹ, cô ngước nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài cửa sổ, dường như trời đang mưa, cô thấy khóe mắt mình cũng ươn ướt.

Tiểu Kiệt vẫn luôn nhìn Kiều Nhã Linh, cậu sợ cô không tin nên liên tục khẳng định điều mình nói là thật. Nhưng cô rất lơ đễnh, dường như không nghe những lời cậu nói. Rất lâu sau, Kiều Nhã Linh cất giọng nhẹ tênh: “Tiểu Kiệt, em biết không, tình yêu là chuyện của hai người, thiếu hay thừa một người, thì đó không còn là tình yêu trọn vẹn nữa.

Hoàng Tuấn Khải là người thuộc về quá khứ của chị, bây giờ anh ấy đã không còn liên quan đến chị nữa. Với lại anh ấy sắp có gia đình riêng của mình rồi, cái gọi là thích của em, chỉ là sự không đành lòng của anh ấy mà thôi Tiểu Kiệt ngẩn ngơ nhìn Kiều Nhã Linh, cô mỉm cười, bế Tiểu Kiệt lên giường

. Hai người xem phim và trò chuyện, không ai nhắc đến Hoàng Tuấn Khải nữa. Tiểu Kiệt rúc vào lòng Kiều Nhã Linh, cảm nhận hơi ấm thuộc về cô.

Thằng bé háo hức không chịu được, liên tục hỏi cô về chuyến đi chơi ngày mai. Kiều Nhã Linh nhìn Tiểu Kiệt phấn khởi như vậy, trong lòng cô cũng thấy rất vui.

Cả hai đều vô cùng trân trọng khoảng thời gian ngắn ngủi có thể ở bên nhau, căn nhà bé nhỏ vang lên tiếng kể chuyện nhẹ nhàng của Kiều Nhã Linh, Tiểu Kiệt dần nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.

Kiều Nhã Linh cẩn thận đắp chăn cho Tiểu Kiệt, một mình ngồi ngẩn người. Cô lục lọi hộp đồ của mình, lấy ra một bức ảnh. Trong đó Kiều Nhã Linh tám tuổi nở nụ cười ngây ngô, Hoàng Tuấn Khải hơn mười tuổi mặt không chút biểu cảm. Hai người đứng sát vào nhau, mắt nhìn thẳng vào ống kính.

Cô lặng lẽ nhìn hồi lâu, cuối cùng cất vào một chiếc hộp, để vào nơi sâu nhất của ngăn kéo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK