Chương 306
Kiều Nhã Linh cũng đỏ mắt lên, cô nói: “Sau chuyện này, chúng ta coi như không còn quen biết, tình bạn mấy năm nay cũng đến lúc đặt dấu chấm hết. Tôi đến đây vì muốn đem trả lại anh tình cảm mấy năm gắn bó, cảm ơn anh là luôn giúp đỡ, chăm sóc tôi khi chúng ta học đại học. Anh đã từng là chỗ dựa tinh thần vững chãi của tôi, thật lòng cảm ơn anh”
Tư Hiên nhìn cô trong làn nước mắt, cánh môi bợt bạt của anh ta mấp máy: “Nhã Linh..”
nào để chuộc lỗi với em, tội lỗi của anh quá lớn”
Nhìn thấy Tư Hiên ân hận như thế, Kiều Nhã Linh cũng phần nào.
thấy nhẹ lòng. Kiều Nhã Linh lắc đầu nói: “Tôi thật sự rất muốn hận anh, nhưng tôi không làm được. Anh của quá khứ tốt đẹp đến mức tôi không thể nào quên, trong tôi bây giờ chỉ có sự tiếc nuối và buồn bã mà thôi. Tôi rất vui vì anh đã nhận ra những sai lầm của mình, đó là điều tôi đã mong đợi khi đến đây gặp anh”
Tư Hiên không ngăn được nước mắt, anh ta liên tục nói: “Anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi..”
Kiều Nhã Linh cảm thấy trái tim đau nhói, nhìn Tư Hiên như vậy cô vừa giận vừa thương. Tư Hiên sau khi bị đưa tới đây đã không ngừng tự trách, anh ta đã khiến những người yêu mến mình bị tổn thương, anh ta thật đáng chết.
Nếu anh ta có thể cưỡng lại ma lực của đồng tiền, làm người chân chính, có lẽ đã không ai phải vì anh ta mà rơi nước mắt.
Tư Hiên nhìn Kiều Nhã Linh bằng đôi mắt ân hận đến tột cùng, anh nói: “Anh không mong em tha thứ cho anh, bởi những chuyện anh làm không thể nào bù đắp được. Em hãy cứ hận anh, nguyền rủa anh cả đời, anh đáng bị như vậy. Anh biết nói lời xin lỗi bao nhiêu lần cũng không thể đủ, anh sẽ nhận sự trừng phạt thích đáng, anh sẽ trả giá cho những gì mình làm”
Dẫu vẻ ngoài của Tư Hiên hiện tại khác xa so với quá khứ, nhưng dường như Kiều Nhã Linh lại được nhìn thấy một Tư Hiên hiền lành dịu dàng giống như năm nào. Kiều Nhã Linh rất mừng vì anh đã nhận ra sai lầm của bản thân, cô nói: “Tôi không muốn hận ai cả đời, đó là một gánh nặng rất lớn, khiến tâm hồn chúng ta mãi mãi không thể thanh thản. Giờ tôi đi đường tôi, anh đi đường anh, chúng ta không còn quan hệ gì nữa, tôi nghĩ như vậy là tốt nhất”
Tư Hiên im lặng gật đầu, vẻ mặt đầy hối hận. Kiều Nhã Linh thở dài, cô nói: “Đáng nhẽ trước khi làm chuyện này anh nên nghĩ đến hậu quả.
Hoàng Tuấn Khải không phải là người mà anh có thể động vào.”
Hoàng Tuấn Khải là một người đàn ông tuấn tú mê người, nhưng vẻ đẹp đó lại nhuốm mùi chết chóc. Ở Hoàng Tuấn Khải toát lên sự nguy hiểm đầy sát ý, ánh mắt sắc lạnh vô cảm, anh vừa quyền quý cao sang, vừa hung bạo tàn nhẫn.
Tư Hiên bỗng nhiên hỏi: “Nhã Linh, em và Hoàng Tuấn Khải rốt cuộc có quan hệ gì Kiều Nhã Linh bị hỏi đột ngột như vậy có chút bối rối, cô lúng túng đáp: “Chỉ là từng quen biết, giờ cũng không thân thiết gì cho lắm”
Vẻ mặt Tư Hiên dường như nhẹ nhõm hơn hẳn, Kiều Nhã Linh thắc mắc: “Sao thế?”
Tư Hiên nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm trọng: “Nhã Linh, em tốt nhất đừng dính dáng đến tên Hoàng Tuấn Khải kia, anh ta không phải là người tốt. Có thể em cho rằng anh không có tư cách gì để nói anh ta như vậy, nhưng anh vẫn muốn cảnh báo em về anh †a. Hoàng Tuấn Khải là một kẻ nguy hiểm và có tính độc chiếm rất cao, anh sợ nếu em dính vào anh ta sẽ gặp rắc rối”