Chương 341
Bao nhiêu giận dữ bực dọc trước đó không cánh mà bay, Hoàng Tuấn Khải cảm thấy trong lòng vừa ngọt ngào vừa xót xa. Giá như khi hai người ở bên nhau, cô cũng gọi anh một cách không chút phòng bị như vậy thì tốt biết bao. Hoàng Tuấn Khải chạm môi lên trán cô, anh thầm thì: “kiều Kiều, anh ở đây”
Hoàng Tuấn Khải nắm lấy bàn tay cô, siết chặt.
Kiều Nhã Linh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô quờ quạng xung quanh, tắt tiếng điện thoại đi. Kiều Nhã Linh tiếp tục ôm chăn ngủ, thế nhưng cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Kiều Nhã Linh có cảm giác như ai đó đang ôm cứng lấy cơ thể mình khiến cô ngạt thở.
Người cô rất nặng, chân cũng bị cái gì đó đè lên. Kiều Nhã Linh bừng tỉnh, cô mở to mắt. Gương mặt to đùng của Hoàng Tuấn Khải đang ở trước mắt cô, anh đang ngủ, hơi thở ấm nóng phả lên mặt cô.
Kiều Nhã Linh lắp bắp: “Cái… cái quái gì thế này?”
Rõ ràng hôm qua cô đã đuổi Hoàng Tuấn Khải ra khỏi phòng khách, sao anh lại ở đây? Kiều Nhã Linh hoảng hốt nhấc chăn lên, quần áo vẫn còn nguyên, cô thở phào nhẹ nhõm. Có điều Hoàng Tuấn Khải đang ôm chặt lấy cô giống như con bạch tuộc. Đầu cô gối lên cánh tay anh, dựa vào lồng ngực anh. Cơ thể hai người dính chặt vào nhau không một kế hở. Kiều Nhã Linh thậm chí còn cảm nhận được “cậu em” của Hoàng Tuấn Khải đang hứng khởi chào buổi sáng.
Kiều Nhã Linh hét lên, đạp Hoàng Tuấn Khải ngã lăn xuống giường.
“Hư, Hoàng Tuấn Khải rên lên một tiếng, Kiều Nhã Linh lùi xuống cuối giường, phẫn nộ nhìn Hoàng Tuấn Khải, hét lớn: “Tên khốn nhà anh, ai cho anh năm trên giường tôi hả?”
Hoàng Tuấn Khải đang ngủ thì đột nhiên bị đá xuống giường, lưng anh đau đến tái cả mặt. Hoàng Tuấn Khải thảm thương nằm ở dưới đất, nhìn Kiều Nhã Linh bằng ánh mắt bi phẫn: “Kiều Nhã Linh, mới sáng sớm mà em định giết người à?”
Kiều Nhã Linh nổi giận đùng đùng, quát: “Anh còn dám nói nữa à? Sao anh lại mò lên giường tôi, anh muốn làm gì?”
Hoàng Tuấn Khải nhăn mặt nói: “Cái sô pha của em bé tí như thế thì anh làm sao mà ngủ được. Thế nên anh mới lên giường em ngủ, dù sao anh cũng đâu có làm gì em, em nóng nảy như vậy làm gì”
Kiều Nhã Linh tức giận ném gối, đồ dùng… về phía Hoàng Tuấn Khải: “Anh còn già mồm à? Có ai bắt anh ở đây không? Nếu anh không thích đi về nhà anh mà ngủ. Anh dám trèo lên giường tôi, năm cạnh tôi, anh là đồ khốn! Vô liêm sỉ! Dê gi Hoàng Tuấn Khải bị Kiều Nhã Linh tấn công tơi bời, né không kịp.
Kiều Nhã Linh cảm thấy thật sai lâm khi cho Hoàng Tuấn Khải vào trong nhà mình. Đáng nhẽ tối hôm qua cô phải nhất quyết đuổi anh ra ngoài, bây giờ thì chẳng khác gì rước sói vào nhà. Ai biết được trong lúc ngủ Hoàng Tuấn Khải có làm gì cô không.
Hoàng Tuấn Khải giơ tay đầu hàng: “Được rồi được rồi, anh xin lỗi, em đừng có ném lung tung các thứ nữa được không? Anh thật sự không có ý đồ gì hết, ban đầu anh vào chỉ muốn xem em có ổn không mà thôi”
Hoàng Tuấn Khải cũng biết khi Kiều Nhã Linh thức dậy nhất định sẽ tức giận, chỉ là, anh không kìm được muốn ôm cô vào lòng. Tối hôm qua, khi ngắm nhìn Kiều Nhã Linh chìm sâu vào giấc ngủ, anh không nỡ rời đi. Cuối cùng anh đã làm một hành động táo bạo, tự ý nằm cạnh cô, để cô tựa vào lồng ngực mình, hơi thở hai người hòa quyện quấn quýt.
Được ôm lấy cơ thể mềm mại của Kiều Nhã Linh, dù cô có nổi nóng với anh, anh cũng cam lòng.
Kiều Nhã Linh cắn môi, nhìn Hoàng Tuấn Khải bằng ánh mắt phân nộ. Mới sáng sớm tỉnh giấc đã nhìn thấy một người đàn ông nằm lù lù trên giường, hơn nữa còn là người cô ghét nhất, Kiều Nhã Linh vừa tức giận vừa sợ hãi. Cô bực bội nói: “Anh không phải xảo biện, tôi còn lạ gì anh nữa! Anh vào phòng con gái nhà người ta mà không xin phép, lại còn tự ý nằm trên giường tôi, anh còn có mặt mũi không hả?”
Hình ảnh Kiều Nhã Linh hiện tại và tối hôm qua khác nhau một trời một vực. Trước đó mấy tiếng cô còn luôn miệng gọi tên anh, giờ thì lại hùng hổ mắng chửi anh rồi. Hoàng Tuấn Khải không biết nên khóc hay nên cười, đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại ở một chỗ, cơ thể bất động.
Kiều Nhã Linh vốn đang luôn miệng trách móc Hoàng Tuấn Khải, thấy vẻ mặt kỳ lạ của anh thì cũng ngừng lại. Kiều Nhã Linh nhìn theo ánh mắt Hoàng Tuấn Khải, lúc này cô mới phát hiện ra cổ áo ngủ của mình bị trễ, một nửa phần ngực trắng nõn lộ ra ngoài.
Kiều Nhã Linh hốt hoảng lấy chăn che người lại, đỏ mặt mắng Hoàng Tuấn Khải: “Anh, vô liêm sỉ!”
Hoàng Tuấn Khải nhếch miệng cười vô cùng đểu cáng: “Quá khenl”
Kiều Nhã Linh tức muốn hộc máu, cô đang định lên tiếng thì điện thoại reo lên. Kiều Nhã Linh tặng cho Hoàng Tuấn Khải một cái lườm cháy mặt, sau đó nhận điện thoại.
“Alo, có chuyện gì thế chị?” – Kiều Nhã Linh nhìn tên người gọi, vội vàng trả lời.
Chị nói: “Chiều nay em thay mặt công ty tham gia buổi tiệc sinh nhật của cô chủ nhà họ Nguyễn nhé, nhớ chuẩn bị quà chu đáo vào đó”
Kiều Nhã Linh ngạc nhiên hỏi “Nhân vật nào quan trọng đến vậy ạ?”
Chị Bội trả lời: “Chắc em mới vào làm nên không biết nhỉ, nhà họ Nguyễn là đối tác quan trọng của công ty mình đấy, thế nên chúng ta phải đối đãi đặc biệt”
Kiều Nhã Linh đã hiểu, cô nói: “Vâng, em biết rồi Chị Bội và Kiều Nhã Linh tiếp tục trao đổi một vài vấn đề. Trong lúc.
Kiều Nhã Linh nói chuyện, ánh mắt Hoàng Tuấn Khải chưa từng rời khỏi cô. Kiều Nhã Linh đang mặc một bộ quần áo ngủ ngắn, đôi chân trắng và dài của cô lộ ra. Vì mới ngủ dậy nên tóc cô hơi rối, hai má còn hồng hồng nhìn rất đáng yêu. Kiều Nhã Linh kết thúc cuộc gọi, quay lại thì bắt gặp cái nhìn đầy đắm đuối của Hoàng Tuấn Khải, cô khựng người lại.
Kiều Nhã Linh lập tức liếc xéo anh: “Anh còn ngồi ở đấy à? Mau ra ngoài đi!”
Hoàng Tuấn Khải chậm rãi đứng dậy, anh thong dong tiến về phía Kiều Nhã Linh, giọng nói có chút khàn: “Lúc nào em xong việc thì anh sẽ tới đón em thì làm thủ tục nhận nuôi Tiểu Kiệt”