Chương 398
Đôi mắt trong veo của Tiểu Kiệt khiến cô không thể nhìn vào đó, Kiều Nhã Linh bối rối quay mặt đi. Hoàng Tuấn Khải không phải là người thiếu thốn mà là người “khiếm khuyết” tình cảm.
Anh không có cảm xúc và lòng trắc ẩn, anh coi thường tình yêu của người khác, lợi dụng nó để thỏa mãn phần tối trong con người anh.
Kiều Nhã Linh hận anh, trước nay chưa từng quên những gì tàn nhất anh làm với cô. Cái giá đắt nhất mà anh phải trả, chính là không bao giờ nhận được tình yêu đích thực của một ai đó.
Đi hết một vòng thì trời cũng đã muộn, quản gia Tôn đến vườn thú đón hai người. Kiều Nhã Linh nói với quản gia Tôn: “Bác đưa Tiểu Kiệt về trước giúp cháu”
Cả quản gia Tôn và Tiểu Kiệt đều nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, Tiểu Kiệt vội vàng hỏi: “Mẹ không về ạ?”
Kiều Nhã Linh nhẹ nhàng nói: “Mẹ có Tiểu Kiệt bỗng nhớ đến chuyện Vũ Thế Phong mời Kiều Nhã Linh đi chơi, Tiểu Kiệt lập tức không vui, khó chịu nói: ệc nên sẽ về sau, con cứ về với bà trước đi”
“Mẹ đừng đi chơi với chú ấy, về nhà chơi với con vui hơn nhiều”
bất đắc dĩ nói: “Mẹ đã đồng ý với chú ấy rồi, không thể nuốt lời được. Sao Tiểu Kiệt lại ghét chú ấy thế? Chú ấy không phải là người xấu đâu, con đừng lo”
Tiểu Kiệt xị mặt nói: Kiều Nhã Linh mỉm cười xoa đầu Tiểu Kiệ “Con cứ cảm thấy chú ấy có ý đồ xấu với mẹ, con không muốn mẹ đi cùng chú ấy”
Qua vài lần gặp gỡ, Kiều Nhã Linh cảm thấy Vũ Thế Phong không đến nỗi nào. Tính cách anh ta phóng khoáng thoải mái, nên đôi khi nói năng có chút tùy tiện chứ không hề có ý xấu.
Kiều Nhã Linh cho rằng Tiểu Kiệt đã nghĩ sai về anh ta, vậy nên nói: “Chú ấy không hề tệ như con nghĩ đâu, chú ấy cũng sẽ không làm gì mẹ hết. Con về trước đi nhé, mẹ sẽ về sớm thôi”
Tiểu Kiệt không còn cách nào chỉ có thể hậm hực ngồi lên xe, ánh mắt lưu luyến nhìn Kiều Nhã Linh. Kiêu Nhã Linh mỉm cười, vẫy tay với thằng bé. Chiếc xe lao về phía trước, dần biến mất giữa biển người đông đúc. Kiều Nhã Linh thần người một hồi, sau đó mới lấy điện thoại ra gọi cho Vũ Thế Phong.
“Nhã Linh, xong việc rồi à?”
Vũ Thế Phong nhanh chóng bắt máy, chỗ anh ta ồn ào đến mức Kiều Nhã Linh phải cách xa điện thoại khỏi tai mình.
Kiều Nhã Linh nhíu mày hỏi: “Anh đang ở đâu mà ồn thế?”
Vũ Thế Phong vui vẻ nói: “Chỗ này à? Là thiên đường đó! Bây giờ anh đến đón em, em vẫn ở vườn thú phải không?”
“Ừ, tôi để Tiểu Kiệt về trước rồi”
“Đợi anh một chút” – Vũ Thế Phong nhanh chóng nói.
Kiều Nhã Linh trả lời một tiếng rồi cúp máy, yên lặng chờ Vũ Thế Phong đến đón. Rất nhanh Vũ Thế Phong đã xuất hiện với con xe ô tô thể thao màu bạc quen thuộc của anh ta. Chiếc xe lao nhanh về phía Kiều Nhã Linh, sau đó phanh gấp lại, dừng bên cạnh cô. Vũ Thế Phong hạ kính xe xuống, nở nụ cười câu hồn: “Lên xe”
Chiếc xe lại lao đi với vận tốc kinh hồn, Kiều Nhã Linh nghiêng đầu hỏi: “Bây giờ chúng ta đi xem phim sao?”
‘Vũ Thế Phong không nhìn cô, miệng nhai kẹo cao su, nói: “Không, có chỗ này thú vị hơn nhiều”
Kiều Nhã Linh tò mò: “Chúng ta đi đâu?”
Vũ Thế Phong quay đầu nhìn Kiều Nhã Linh, nở nụ cười đầy ý vị: “Thiên Đường Bar”
Kiều Nhã Linh không hề xa lạ với cái tên này, đây là quán ba nổi tiếng nhất đối với giới trẻ Hà Nội. Nơi con người có thể điên cuồng bay nhảy trong tiếng nhạc xập xình, thác loạn trong đám đông ồn ào, rũ bỏ sự nhàm chán của ban ngày.
Đây là nơi để xả stress cực tốt, nghe nhạc, nhảy nhót, quên hết muộn phiền. Ban đầu Vũ Thế Phong vốn định đưa Kiều Nhã Linh đến nơi nào nhẹ nhàng hơn, nhưng rồi anh ta lại thay đổi quyết định. Không đâu có thể giải tỏa nỗi buồn tốt như đến những quán bar náo nhiệt.
Kiều Nhã Linh không phản đối, cô cũng muốn buông thả một lần để quên hết những sầu muộn trong lòng. Đôi khi điên cuồng một chút, bản thân mới có thể nhẹ nhõm hơn. Kiều Nhã Linh đưa mắt nhìn Vũ Thế Phong, có lẽ anh ta vừa ở đó xong. Cô nói: “Anh đang ở đó với bạn à?”
Vũ Thế Phong gật đầu: “Ừ, một hội bạn của anh, bọn nó vui lắm, em không phải ngại.”
Thiên Đường bar nằm ở trung tâm thành phố, khi bọn họ đến nơi thì trong đó đã chật ních người. Vũ Thế Phong đưa Kiều Nhã Linh vào bên trong, ánh sáng đủ màu sắc từ những chiếc đèn chiếu khiến Kiều Nhã Linh có chút chói mắt. Tiếng nhạc, tiếng cười nói đỉnh tai nhức óc, mùi rượu cùng mùi cơ thể của mọi người trộn lẫn vào nhau. Vừa vào nhưng Kiều Nhã Linh đã choáng váng, cô khó khăn chen qua dòng người, đi theo Vũ Thế Phong vào một căn phòng VỊP.