Chương 207
Mọi người chạy biến, còn tổng giám đốc Tạ buồn bực đi ra chỗ khác Kiến Quốc yên vị ngồi trên ghế, lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Nhã Linh, ánh mắt lạnh nhạt thường ngày hiện lên chút lo lắng. Kiều Nhã Linh thoải mái ở dưới phòng nghỉ của công ty, cô đang chăm chú đọc báo chí, bị tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên làm cho giật mình.
Nhìn thấy số lạ, Kiều Nhã Linh có chút do dự nhận điện thoại: “Alo?”
“Là tôi, Kiến Quốc đây” – Thanh âm trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông vang lên.
Kiều Nhã Linh không ngờ người ở đầu dây bên kia lại là Kiến Quốc, đầu óc cô bỗng chốc rối loạn. Kiều Nhã Linh bất giác nuốt nước miếng, anh ta đến Tôn Hoàng, sau đó gọi điện cho cô. Kiều Nhã Linh có thể hiểu là anh ta đến tìm cô rồi! u Nhã Linh sợ đến mức đánh rơi tập báo trên tay, cơ thể cũng run lên nhè nhẹ.
Kiều Nhã Linh cảm thấy bất an vô cùng, trong lòng khó chịu vạn phần, chỉ muốn lập tức cúp máy mà thôi. Thế nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh lại, chỉ là một cuộc điện thoại thôi mà, không cần phải tỏ ra sợ hãi như vậy, cô đâu có làm chuyện gì xấu chứ.
Kiều Nhã Linh năm chặt điện thoại trong tay, hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Hiện tôi đang ở Tôn Hoàng, cô đến công ty rồi phải không?”
Kiều Nhã Linh rất muốn nói “chưa”, thế nhưng đây là một lời nói dối dễ dàng bị vạch trần, anh ta chỉ cần gọi đến phòng làm việc của cô là biết sự thật. Kiều Nhã Linh vò tóc, cô cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, nói: “Đúng, tôi đang ở phòng làm việc.”
Kiều Nhã Linh tưởng rằng anh ta đến đây vì công việc, mình chỉ cần chạy đi chỗ khác là sẽ không chạm mặt, cuối cùng người anh ta tìm lại là cô.
Kiến Quốc là cánh tay phải của Hoàng Tuấn Khải, vậy nên nói cách khác, Hoàng Tuấn Khải đã ra lệnh cho anh ta đến gặp cô. Cảm giác bất an trong lòng Kiều Nhã Linh càng dâng cao hơn, rốt cuộc thì có chuyện gì mà Kiến Quốc phải đến tận đây?
Trong lòng Kiều Nhã Linh có ngàn vạn câu hỏi, cô tò mò đến mức đầu muốn nổ tung. Kiều Nhã Linh mím môi, toát mồ hôi hột, cô thật sự muốn phi một mạch về nhà. Kiều Nhã Linh cắn môi, ánh mắt không giấu được nỗi lo lắng: “Có chuyện gì không?”
Kiến Quốc thở nhẹ một hơi, ban nãy anh ta tìm đến nhà Kiều Nhã Linh nhưng không có ai ở nhà. Đoán rằng cô đã đi làm, anh ta lại vội vội vàng vàng chạy tới Tôn Hoàng, nếu mà người không có ở đây thì anh ta sẽ phải chạy khắp nơi để đi tìm cô mất.
Kiến Quốc cuối cùng cũng cảm thấy an tâm phần nào, anh ta nói: “Tôi có chút chuyện muốn nói riêng với cô”
Kiều Nhã Linh siết chặt tay, quả nhiên là có chuyện rồi. Kiều Nhã Linh có thể tưởng tượng việc anh ta sắp nói nghiêm trọng đến mức nào, nếu không anh ta đã chẳng phải đích thân đến tận công ty để gặp cô.
Thế nhưng Kiều Nhã Linh cảm thấy có mùi nguy hiểm, cho rằng tốt nhất nên tránh xa Kiến Quốc thì hơn. Cô nói: “Anh cứ nói đi, tôi nghe đây”
Đây không phải là chuyện có thể nói qua điện thoại, vì vậy Kiến Quốc nói: “Bây giờ cô lập tức đến phòng tổng giám đốc đi”
Kiến Quốc cầm điện thoại đứng bên cửa sổ, rũ mắt nhìn xuống chiếc xe ô tô đen bóng sang trọng phía dưới, ánh mắt càng trở nên thâm trầm.
Chuyện anh ta sắp nói không liên quan đến Hoàng Tuấn Khải, cũng chẳng liên quan đến Kiều Nhã Linh. Nhưng anh ta tin rằng sau khi nghe được tin tức này, cô nhất định sẽ không thể bình tĩnh ở đây làm việc được nữa.