Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 153

Hoàng Tuấn Khải nhíu mày, dù không muốn thừa nhận nhưng anh đang rất tò mò: “Cái gì?”

Tiểu Kiệt làm ra vẻ thần bí: “Vừa nãy, trong lúc ngủ chị xinh đẹp đã gọi tên một người, ba có biết là ai không?”

Kiều Nhã Linh gọi tên một người ư? Chắc hẳn người ấy rất quan trọng với cô, chẳng lẽ là mẹ? Thi thoảng anh cũng bắt gặp cô gọi tên mẹ mình, chỉ khi nào tâm trạng cô rất tệ thì mới nói mớ như vậy. Hoàng Tuấn Khải sốt ruột, nhỏ giọng mắng: “Nói nhanh lên, đừng có lập lờ!”

Ba cậu đúng là không kiên nhẫn, Tiểu Kiệt càng câu giờ: “Chị ấy gọi tên người này rất nhiều lần luôn, là một người đàn ông đó”

Hoàng Tuấn Khải sâm mặt, Kiều Nhã Linh gọi tên đàn ông trong khi ngủ? Khóe miệng anh giật giật, ánh mắt phủ một tầng mây mù, bàn tay anh siết chặt nổi đầy gân xanh.

Rốt cuộc kẻ đó là tên khốn nào? Nghĩ đến việc Kiều Nhã Linh thầm thì tên của một kẻ khác không phải anh, lồng ngực Hoàng Tuấn Khải như muốn nổ tung. Hoàng Tuấn Khải gắt gỏng: “Nói.”

Tiểu Kiệt cười nói: “Chị ấy gọi tên ba trong lúc ngủ đó”

Hoàng Tuấn Khải ngẩn người, cô gọi tên anh sao? Cơn giận dữ trước đó như một quà bóng bị xì hơi, tất cả đều biến mất không một dấu vết. Một dòng nước ấm áp chảy dọc cơ thể anh, Hoàng Tuấn Khải không nhịn được, nở nụ cười ngốc nghếch.

Chính anh cũng không nhận ra ánh mắt của mình có bao nhiêu dịu dàng, gương mặt của mình nhu hòa đến mức nào. Trong lòng Hoàng Tuấn Khải như nở hoa, anh cứ tưởng bây giờ cô không coi anh là gì nữa, nhưng hóa ra cô vẫn còn lưu luyến anh.

Tiểu Kiệt cười thầm trong bụng, ba cậu đã mắc bãy, chắc chắn bây giờ ba đang cười không ngậm được miệng cho mà xem. Tiểu Kiệt tiếp tục chém gió: “Chị ấy gọi tên ba đầy tình cảm, cái gì mà anh Tuấn Khải, anh Tuấn Khải, khiến con nổi cả da gà luôn. Con có chút ghen tị đó!”

Hoàng Tuấn Khải không nghi ngờ gì cả, hoàn toàn tin lời Tiểu Kiệt nói là thật. Tâm trạng bực bội trước đó đều bay hết sạch, trong lòng anh hiện giờ ngọt ngào như một hũ mật, trái tim mềm nhữũn muốn tan ra.

Cô rõ ràng vẫn còn thích anh, vậy mà lại tỏ ra chán ghét sự đụng chạm của anh, cô đúng là biết giả bộ. Hoàng Tuấn Khải cười một tiếng, anh miết nhẹ môi mình, hồi tưởng lại hương vị ngọt ngào của cô.

Rất lâu rồi anh mới cảm thấy hạnh phúc như lúc này, từ khi Kiều Nhã Linh ra đi, anh chưa có giây phút nào vui vẻ. Quá khứ đè nặng lên trái tim anh, những lần cự tuyệt của cô càng nhấn chìm anh trong tuyệt vọng. Anh rất sợ mình sẽ mất cô, vậy nên lời Tiểu Kiệt vừa nói quả là một liều thuốc an ủi tâm hồn của anh.

Tiểu kiệt ở bên kia ba hoa không ngừng, Hoàng Tuấn Khải càng nghe càng mát lòng mát dạ. Hai ba con nói chuyện hồi lâu, Hoàng Tuấn Khải cảm thấy đã muộn nên nói: “Thôi con đi ngủ đi, ngày mai tính sau”

Sau khi đã xoa dịu tâm tình người ba nóng tính của mình, Tiểu Kiệt vui vẻ đáp: “Vâng ạ”

Cúp máy rồi, Hoàng Tuấn Khải vẫn chưa về ngay, anh ngước nhìn cửa sổ nhà cô, bất giác mỉm cười dịu dàng. Kiều Nhã Linh vẫn chưa quên được anh, suy nghĩ này khiến anh rất vui mừng.

Hoàng Tuấn Khải mường tượng ra hình ảnh cô nói mớ tên mình, trong lòng vô cùng ngọt ngào. Hoàng Tuấn Khải khởi động xe, lao vút đi trong màn đêm, khóe miệng vẫn nhếch lên đầy mãn nguyện.

Tiểu Kiệt chui lên giường, ôm lấy Kiều Nhã Linh. Cậu cảm thật ba thật ngốc, cậu nói thế mà ba cũng tin cho được.

Chị xinh đẹp còn lâu mới gọi tên ba trong giấc mơ, cậu chỉ lừa ba để ba không bắt mình về mà thôi. Tiểu Kiệt hài lòng nhắm mắt lại, trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu nhóc nghe thấy một giọng nói mơ hồ, ẩn chứa sự đau lòng và tuyệt vọng luẩn quẩn bên tai mình.

“Tuấn Khải…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK