Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 116

Tuyết Loan nói: “Chắc anh ấy không giận đến mức đó đâu”

Tuyết Loan cho rằng Tuyết Phi chỉ gây ra vài chuyện lặt vặt, không đáng để Hoàng Tuấn Khải giận dữ như vậy, nên bỏ chuyện này sang một bên.

“Nhưng mà…”

“Được rồi, chị bảo không có chuyện gì là không có chuyện gì”

Tuyết Phi cắn môi, đấy là Tuyết Loan chưa biết được mức độ nghiêm trọng của chuyện này mà thôi. Nếu cô biết được tất cả những chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay, nhất định không thể bình tĩnh như bây giờ.

Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy, Tuyết Phi đã không phải cầu cứu Tuyết Loan. Lần này Hoàng Tuấn Khải đã thực sự nổi giận, anh nhìn cô †a bằng ánh mắt lạnh băng, nói những lời nói tàn nhẫn với cô ta để bảo vệ Kiều Nhã Linh. Tuyết Loan căn bản không hiểu, lúc đó cô ta đã sợ hãi và ấm ức như thế nào.

“Chị, em nói thật đấy, sau chuyện ngày hôm nay anh ấy nhất định sẽ không để ý đến em nữa” – Tuyết Phi rầu rĩ nói.

Nghe thấy giọng nói nặng nề của Tuyết Phi, Tuyết Loan thở dài hỏi: “Em nói rõ mọi chuyện xem nào.”

Gương mặt Tuyết Phi tối lại, cô ta khó chịu nói: “Hôm nay ở buổi họp báo, em đụng độ với Kiều Nhã Linh. Bọn em có xảy ra chút chuyện, chủ yếu là cô ta gây tổn hại cho em. Em thực sự tức đến điên người, không làm chủ được cảm xúc nên đến tìm anh Tuấn Khải, sau đó nói vài lời không hay về cô ta”

Tuyết Loan nhíu mày, Kiều Nhã Linh? Một cô gái đã biến mất ba năm về trước, bây giờ lại đột ngột xuất hiện. Tuyết Loan có linh cảm, mọi chuyện bây giờ mới chính thức bắt đầu. Tuyết Loan cũng gần như hiểu ra lý do khiến Hoàng Tuấn Khải nổi giận với Tuyết Loan, có lẽ là vì Kiều Nhã Linh. Cô trâm ngâm một lúc, ngay cả cô cũng chưa bao giờ nhắc tới Kiều Nhã Linh trước mặt Hoàng Tuấn Khải. Kiều Nhã Linh giống như một bí mật được cất giấu trong lòng Hoàng Tuấn Khải, bất cứ ai cũng không được đả động đến.

Tuyết Phi hậm hực nói tiếp: “Rõ ràng là cô ta gây chuyện với em trước, thế nhưng anh Tuấn Khải lại bênh vực cô ta. Sau đó anh ấy còn nổi điên lên, đạp đổ cả bàn uống nước, bộ dạng của anh ấy lúc đó vô cùng đáng sợ. Chị, chị nói xem, có phải là anh ấy…”

Tuyết Phi ngập ngừng không nói hết câu, trong đầu cô ta hiện đang tất rối loạn. Từ trước đến giờ Hoàng Tuấn Khải chỉ nổi giận với cô ta hai lần, tất cả đều liên quan đến Kiều Nhã Linh. Tuyết Phi cho rằng thời gian sẽ làm tình cảm của con người trở nên mai một. Nhưng đối với Hoàng Tuấn Khải, chúng lại như bình rượu ủ lâu năm, hương men say nồng.

Tình cảm của anh dành cho Kiều Nhã Linh ngày một nhiều hơn chứ chưa bao giờ vơi đi.

Tuyết Phi không muốn chấp nhận sự thật này, bởi vì nó quá đau lòng, đau lòng đến rơi nước mắt. Cô ta lao đầu vào Hoàng Tuấn Khải, cũng giống như anh cố chấp với Kiều Nhã Linh. Tình yêu, chính là mù quáng như thế.

“Phi Phi, dù sao họ cũng ở bên nhau 12 năm trời, tình cảm không ít thì nhiều. Những người như chúng ta chỉ là người ngoài, còn họ là bao năm gắn bó, em hiểu ý chị không?” – Tuyết Loan ân cần nói.

Thực ra, cô không tin lời Tuyết Phi cho lắm. Tính cách em gái mình thế nào, cô đương nhiên hiểu rõ. Tuyết Phi không gây chuyện với người khác thì thôi, làm gì có chuyện Kiều Nhã Linh không lý do gì mà động đến Tuyết Phi.

Hơn nữa, Kiều Nhã Linh lại không khác gì người nhà với Hoàng Tuấn Khải. Dẫu nhiều năm không gặp, nhưng chắc chắn hai người vẫn còn tình nghĩa. Vì vậy Hoàng Tuấn Khải bênh vực Kiều Nhã Linh cũng là lẽ đương nhiên.

Tuyết Phi căn môi, những lời Tuyết Loan nói, cô ta hiểu. Có lẽ vì Hoàng Tuấn Khải đã ở bên Kiều Nhã Linh quá lâu, lâu đến mức đã hình thành thói quen, bởi vậy nên mới khó lòng buông bỏ.

Còn cô ta chỉ quen biết anh được vài năm, thế nên, cô ta đấu không lại tình cảm hơn mười năm giữa hai người bọn họ. Tuyết Phi cảm thấy vô cùng bưồn bực, giá như mà cô ta gặp anh sớm hơn, mọi chuyện có thể đã khác.

“Phi Phi à, nghe lời chị, sau này đừng có làm phiền Tuấn Khải nữa, như vậy thì sẽ không có gì xảy ra” = Tuyết Loan dịu dàng nói.

Quen biết anh đã lâu, Tuyết Loan hiểu anh rất rõ. Chỉ cần không động đến giới hạn của anh, anh cũng sẽ không gây sức ép gì cho người đó.

Hoàng Tuấn Khải không bao giờ nổi giận với cô, bởi cô chưa từng xen vào chuyện của anh. Hoàng Tuấn Khải không thích những người như Tuyết Phi, nóng nảy, bộp chộp, lúc nào cũng coi mình là nhất. Nếu Tuyết Phi mà còn gây chuyện nữa, e răng ngay cả cô cũng không nói hộ được.

Tuyết Phi buồn bực không nói gì, cô ta nào có gây phiền phức cho anh đâu chứ. Chỉ là việc anh bênh vực Kiều Nhã Linh khiến cô ta rất bực mình. Cô ta cũng có thể nói là em vợ anh, vậy mà còn không bằng người dưng nước lã đối với anh, vì thế cô ta cảm thấy rất bất công.

“Em có nghe chị nói không?” – Tuyết Loan không nghe thấy Tuyết Phi trả lời, nghiêm giọng nói.

“Em có làm gì ảnh hưởng tới anh ấy đâu, chẳng qua là mới giằng co với Kiều Nhã Linh một chút. Nhưng người bị thương là em đây này! Vậy mà anh ấy một chút quan tâm tới em cũng không có, còn đuổi em đi nữa. Chị, em cảm thấy rất ấm ức” – Tuyết Phi nói, nước mắt lại lã chã rơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK