Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 291

Hoàng Tuấn Khải không trả lời câu hỏi của cô, sắc mặt anh dường như tệ hơn, lông mày nhíu lại, môi mím chặt. Kiều Nhã Linh cũng có thể đoán được phần nào kết cục của Tư Hiên, anh ta là kẻ đã gây ra chuyện này, anh ta sẽ phải nhận trừng phạt thích đáng. Dám tống tiền Hoàng Tuấn Khải, kết cục chỉ có một từ “chết”.

Hoàng Tuấn Khải hờ hững nói: “Sao, em lo cho hắn ta à?”

Kiều Nhã Linh lắc đầu, những chuyện Tư Hiên đã làm với cô và Tiểu Kiệt là không thể tha thứ. Anh ta đã đạp đổ niềm tin và sự yêu mến mà cô dành cho anh ta suốt bao năm nay, sau này anh ta có như thế nào cũng không liên quan đến cô.

Kiều Nhã Linh chỉ cảm thấy rất thất vọng và bưồn bã, tại sao một người có thể thay đổi đến đáng sợ như vậy.

Hoàng Tuấn Khải nghiêng đầu nhìn Kiều Nhã Linh, anh lạnh lùng nói: “Vậy thì đừng có bày ra vẻ mặt thương tiếc đó, anh không thích”

Kiều Nhã Linh cố gắng điều chỉnh tâm trạng rối bời trong lòng, cô nhỏ giọng nói: “Tôi không thương tiếc gì anh ta cả, chỉ là không ngờ anh ta lại biến thành kẻ xấu xa vô nhân tính như thế”

Hoàng Tuấn Khải nhếch miệng nói: “Chuyện em không ngờ còn nhiều lắm, lòng người phức tạp, đừng tưởng người ta đối tốt với em một chút liền cho rằng người đó thật lòng vì em. Trên đời này chẳng có ai cho không mình cái gì ngoài gia đình đâu, sau này em đừng có tin người như vậy nữa”

Kiều Nhã Linh không trả lời, ngữ khí của Hoàng Tuấn Khải khiến cô khó chịu, nhưng lời anh nói rất đúng. Kiều Nhã Linh sống mười hai năm ở nhà họ Hoàng trong sự bảo bọc của Hoàng Tuấn Khải, là một cô gái đơn thuần chưa va chạm với cuộc đời.

Vụ việc lần này khiến cô nhận ra hiện thực cuộc sống khốc liệt đến nhường nào, ma lực của đồng tiền khiến con người ta biến chất, phản bội niềm tin của những người từng hết lòng vì họ.

“Vẫn phiền lòng đến vậy à?”

Ánh mắt cô từ khi thoát ra khỏi nhà kho đó vẫn luôn trầm mặc u buồn, anh ghét khi thấy cô sầu muộn như vậy vì một người đàn ông khác, anh lạnh lùng nói: “Em nên hận hắn ta chứ không nên vì một kẻ như vậy mà buồn. Em đừng nghĩ đối xử mềm mỏng khoan hồng với người khác thì họ sẽ biết ơn và hối hận. Sau này em sẽ hiểu, chỉ có cách trở nên tàn bạo, em mới có thể bảo vệ bản thân và những người em yêu quý.”

Kiều Nhã Linh nhìn một bên sườn mặt cứng rắn và cương nghị của Hoàng Tuấn Khải, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Cô không đồng tình với suy nghĩ của anh, con người đâu thể chỉ biết đối xử tàn nhẫn với nhau.

Kiều Nhã Linh nhớ lại hình ảnh năm kẻ bắt cóc gục ngã trong bãi máu tanh nồng, cô thoáng chốc rùng mình.

Hoàng Tuấn Khải là người lòng dạ độc ác, những kẻ làm trái ý anh đều phải nhận hậu quả vô cùng tàn khốc. Kiêu Nhã Linh cũng đã rất nhiều lần chống đối lại anh, làm anh phật ý. Nếu đến một ngày cô vượt quá giới hạn của anh, anh liệu có đối xử với cô như bọn chúng không? Kiều Nhã Linh đưa mắt nhìn anh, mở miệng nói: “Nếu tôi cũng làm ra những chuyện khiến anh nổi giận, anh có xuống tay với tôi không?”

Hoàng Tuấn Khải có lẽ bất ngờ với câu hỏi của cô, anh chậm lại. Kiều Nhã Linh mím môi chờ đợi anh trả lời, sắc mặt Hoàng Tuấn Khải có chút thay đổi, anh nhàn nhạt nói: “Còn phải xem đó là chuyện gì nữa, với em thì mức độ chịu đựng của anh sẽ khác.”

Kiều Nhã Linh không hiểu lời anh nói, cô thì có gì khác so với những kẻ ngoài kia? Kiều Nhã Linh không cho rằng chỉ vì cô ở với anh nhiều năm nay mà anh sẽ nương tay với mình, đến cả đứa con chưa kịp ra đời của hai người anh cũng nhẫn tâm giết chết, thì cái mạng nhỏ của cô có là gì.

Trong lúc Kiều Nhã Linh đang ngẩn người, Hoàng Tuấn Khải đột nhiên nói: “Anh không cho phép bất cứ ai làm trái ý anh, anh nói một thì là một, người khác không được nói hai, anh chính là như vậy. Có một vài người, anh có thể sẽ dung túng cho họ, nhưng một khi họ vượt quá giới hạn của anh, anh nhất định sẽ không tha thứ”

– Hoàng Tuấn Khải nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt anh sắc lạnh – “Kiều Kiều, nếu em làm chuyện có lỗi với anh, em phải dùng cả đời này để trả giá”

Hoàng Tuấn Khải nhìn cô chằm chằm, Kiều Nhã Linh chợt cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Ánh mắt anh ẩn chứa sự độc chiếm và điên cưồng, cô giống như con mồi mà anh đang săn đuổi, bằng bất cứ giá nào anh cũng phải cướp đoạt được nó về tay mình. Kiều Nhã Linh ngoảnh mặt đi, trái tim vô thức đập nhanh. Dùng cả đời để trả giá sao? Cô sẽ không bao giờ để ngày đó đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK