Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 436

Hoàng Tuấn Khải nở nụ cười hờ hững, Vũ Khải Sơn lạnh sống lưng, vội đáp: “Cậu nói phải, là Thế Phong đã hồ đồ, thăng bé sẽ phải trả giá cho.

sự dại dột của mình. Tôi đã dạy cho nó một bài học rồi, bây giờ nó có muốn cũng không ra khỏi nhà được. Thằng ranh ấy bị tôi nhốt ở trong nhà, nó có kêu gào khản cổ cũng vô dụng, làm như thế nó mới biết sợ”

Chuyện Vũ Thế Phong bị cấm túc, Hoàng Tuấn Khải chính là người đứng đẳng sau giật dây. So với nhà họ Hoàng, thế lực nhà họ Vũ còn kém hơn nhiều. Dù Vũ Khải Sơn đáng tuổi ba Hoàng Tuấn Khải, nhưng khi gặp mặt vẫn phải cúi đầu trước anh.

Vũ Thế Phong trước giờ gây rắc rối gì ông cũng để mặc, nhưng lần này lại dại dột động vào Hoàng Tuấn Khải. Nếu không phải ông nhanh chóng giải quyết, xin lỗi Hoàng Tuấn Khải, thì bây giờ công ty nhà họ đã trải qua một phen lao đao rồi.

Hoàng Tuấn Khải nhìn bộ dạng khép nép lo sợ của Vũ Khải Sơn mà bật cười. Vũ Thế Phong vẫn còn là đứa trẻ với đầu óc non dại, sai lâm của anh ta, đôi khi sẽ phải trả một cái giá mà anh ta không thể nào ngờ tới. Hoàng Tuấn Khải vứt cho Vũ Khải Sơn một đống báo, lạnh nhạt nói: “Nhìn mà xem cậu con trai quý tử của ông sau khi về nước đã gây ra những chuyện gì. Nếu không phải có cái mác công tử nhà họ Vũ, cậu ta đã sớm bị chôn vùi trong cái xã hội này rồi. Tôi cũng thấy rất thông cảm khi ông có một đứa con trai nông cạn như cậu ta. Sản nghiệp nhà họ Vũ mà giao cho cậu ta, có lẽ không trụ nổi đến một năm đâu nhỉ?”

Vũ Khải Sơn cầm những tờ báo lên, càng đọc lông mày ông càng nhíu chặt. Ông ta run lên vì tức giận, sắc mặt càng lúc càng tái mét.

Cuối cùng Vũ Khải Sơn đập mạnh báo xuống bàn, phẫn nộ nói: “Đúng là thằng nghịch tử, tôi tưởng nó chỉ chơi bời vớ vẩn thôi, không ngờ nó còn làm ra những chuyện thế này”

Vũ Thế Phong đã đổ rất nhiều tiền vào cờ bạc và cá độ, số tiền lên đến vài chục tỷ đồng. Hơn nữa anh ta còn gây chuyện với rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn, coi trời bằng vung. Cơ nghiệp nhà họ Vũ do một tay Vũ Khải Sơn dựng lên, từ khi có đứa con trai này, không những không giúp được gì lại còn khiến ông gặp rắc rối nhiều hơn.

Hoàng Tuấn Khải thờ ơ nói: “Thật ra Vũ Thế Phong vẫn còn nhỏ, tính tình nông nổi bốc đồng là điều dễ hiểu. Giờ bảo ban cũng khó, tốt nhất là nên cho cậu ta lấy vợ, có gia đình rồi thì tự khắc sẽ ngoan ngoãn hơn thôi.”

Vũ Khải Sơn gật đầu, đồng tình nói: “Cậu nói phải, cũng đến lúc cho thẳng bé kết hôn rồi”

Vũ Khải Sơn chẳng mong gì hơn là con trai mình thay tâm đổi tính, yên bề gia thất để ông yên lòng. Chính vì thế mà ông đã không ít lần bảo Vũ Thế Phong kết hôn, có vợ con rồi thì tự khắc sẽ có trách nghiệm hơn.

Hoàng Tuấn Khải nở nụ cười nhàn nhạt, hài lòng nói: “Ông nghĩ được như vậy là tốt”

Hoàng Tuấn Khải lại rít một điếu thuốc nữa, làn khói trắng che đi ánh mắt phức tạp của anh. Ngón tay Hoàng Tuấn Khải gõ nhẹ trên ghế, trầm mặc suy tư.

Chỉ vì câu nói muốn ở bên Kiều Nhã Linh của Vũ Thế Phong, anh đã quyết định ngăn mọi ảo tưởng của anh ta lại. Vũ Thế Phong sẽ kết hôn, nhưng người đó chắc chắn không phải là Kiều Nhã Linh. Vũ Thế Phong năm mơ cùng đừng hòng có được người phụ nữ của anh.

Hoàng Tuấn Khải lấy thế lực nhà họ Hoàng làm sức ép để Vũ Khải Sơn cấm túc Vũ Thế Phong, sau đó bắt anh ta làm theo mọi việc mà Hoàng Tuấn Khải yêu cầu.

Hoàng Tuấn Khải nói: “Tôi cũng nhắc nhở ông một chút, tôi không muốn dính dáng gì đến giới giải trí, vậy nên ông hãy biết cái gì nên nói, cái gì thì không. Nếu ông làm đúng những gì tôi yêu cầu, gia đình các người sẽ không có chuyện gì cả. Ngược lại, ông biết rồi đấy, kẻ làm phật lòng tôi, dù là ai tôi cũng khiến họ thân bại danh liệt”

Vũ Khải Sơn như ngồi trên đống lửa, toát cả mồ hôi. Ông ta đương nhiên không dám làm trái ý Hoàng Tuấn Khải, nếu không chẳng khác gì tự đào hố chôn mình.

Thế lực nhà họ Hoàng có thể đè chết cả nhà ông ta, ông ta bằng mọi giá phải bảo vệ sự nghiệp và gia đình mình. Vũ Khải Sơn lắp bắp nói: “Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không hé răng nửa lời về chuyện của chúng ta. Tôi cũng nhất định dạy dỗ cho Thế Phong một trận nên thân, sau lần này, nó nhất định sẽ biết nghe lời hơn”

Hoàng Tuấn Khải nhếch miệng cười: “Được, tôi tin tưởng ở ông, ông Vũ”

Vũ Khải Sơn cúi đầu, cơ thể hơi run rẩy. Dù Hoàng Tuấn Khải vẫn dửng dưng như thường lệ, nhưng sự lạnh lẽo toát ra từ ánh mắt anh khiến ông sợ hãi. Hoàng Tuấn Khải là người tâm tư thâm sâu khó lường.

Một lão già như ông chinh chiến trên thương trường bao năm vẫn phải dè chừng anh, thế nhưng Vũ Thế Phong lại ngu dốt chọc giận Hoàng Tuấn Khải.

Vũ Khải Sơn không thể đoán ra rốt cuộc Vũ Thế Phong đã gây ra chuyện tày đình gì mà Hoàng Tuấn Khải lại tức giận đến vậy. Ông chỉ biết sản nghiệp mà ông ta gây dựng bấy lâu nay đang có nguy cơ sụp đổ bởi đứa con nghịch tử của ông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK