Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 498

“Ưm..”

Kiều Nhã Linh khó chịu rên lên một tiếng, miệng cô có cảm giác vô cùng kỳ lạ. Một thứ gì đó ấm nóng và mềm mại đang cuốn chặt lưỡi cô, rong ruổi khắp nơi.

Kiều Nhã Linh vừa cảm thấy thư thái vừa cảm thấy khó chịu, cô lắc đầu muốn thoát ra, thế nhưng nhận lại là sự tấn công cuồng nhiệt hơn.

Hoàng Tuấn Khải ghì chặt lấy gáy của Kiều Nhã Linh, điên cuồng gặm nhấm môi cô. Hoàng Tuấn Khải thở ra một hơi khe khẽ, vô cùng thoải mái. Hành động của anh càng lúc càng thô bạo hơn, giống như muốn nuốt Kiều Nhã Linh vào bụng.

Kiều Nhã Linh chống tay lên lồng ngực cứng như đá của Hoàng Tuấn Khải, hàm hồ nói: “Buông… r…a..: Hoàng Tuấn Khải hơi tách khỏi môi Kiều Nhã Linh, anh thở hổn hển, ánh mắt sâu thẳm như đáy đại dương, giọng anh khản đặc: “Không phải chính em đang quyến rũ anh sao?”

€ô uống say thành bộ dạng này, rồi mở cửa cho anh vào nhà, lại còn chủ động cởi quần áo ra. Ban đầu anh đã cố nhãn nhịn, nhưng rồi chính cô lại thổi bùng ngọn lửa trong lòng anh lên. Kiều Nhã Linh vô lực nằm dưới anh, hơi thở ngắt quãng, đôi môi sưng mọng càng thêm mê người.

Da thịt của cô dính chặt lên người anh, nơi căng tròn ngạo nghễ của cô bị lồng ngực anh đè ép, mềm mại đến mức khiến anh tê dại. Kiều Nhã Linh không thể nào biết được mình có bao nhiêu quyến rũ. Đối diện với người mình yêu không có mảnh vải che thân, Hoàng Tuấn Khải làm sao có thể bình tĩnh được.

Kiều Nhã Linh bất mãn nói: “Anh không được động vào tôi, tôi không thích!”

Sắc mặt Hoàng Tuấn Khải sầm xuống, anh lạnh giọng nói: “Không thích?”

Kiều Nhã Linh cuộn người lại, rúc vào lồng ngực anh, tội nghiệp nói: “Đau, anh làm tôi đau, không thoải mái chút nào.”

Hoàng Tuấn Khải thấp giọng cười một tiếng: “Được rồi, vậy anh sẽ làm cho em dễ chịu”

Kiều Nhã Linh chưa kịp phản đối, cánh môi đã bị giày vò một lần nữa. Khác với trước đó, lân này Hoàng Tuấn Khải mơn trớn rất dịu dàng.

Anh nhẹ nhàng gặm cắn, rồi dần dần tiến sâu hơn. Kiều Nhã Linh thở dốc, cảm giác tê dại từ cánh môi truyền thẳng đến trái tim.

Ban đầu Kiều Nhã Linh còn kháng cự, nhưng rất nhanh sau đó đã nằm ngoan ngoãn trong lòng Hoàng Tuấn Khải. Môi Hoàng Tuấn Khải đột nhiên bị ngậm lấy, anh kinh ngạc mở mắt ra. Kiều Nhã Linh đang chủ động cuốn lấy môi anh, mở miệng để anh có thể dễ dàng khuấy đảo sâu hơn.

Sau một thoáng sững sờ, Hoàng Tuấn Khải rất nhanh lấy lại chủ động, điên cuồng đáp lại cô. Kiều Nhã Linh không sao chống cự được sự mạnh mẽ dữ dội của Hoàng Tuấn Khải. Bàn tay Hoàng Tuấn Khải thô lỗ nắn bóp đỉnh đồi căng tròn của cô, Kiều Nhã Linh ưỡn ngực rên rỉ mất khống chế.

“Không, không được…”

Kiều Nhã Linh khó chịu nức nở, nhưng thanh âm quyến rũ mê người của cô chỉ càng khiến Hoàng Tuấn Khải trở nên cuồng nhiệt hơn.

Hoàng Tuấn Khải rời khỏi môi cô, trượt xuống bên dưới, tất cả những nơi anh đi qua đều để lại ấn kỷ đỏ chót. Một tay Kiều Nhã Linh che kín đôi mắt, cô cắn chặt môi, biểu lộ trên gương mặt vừa đau đớt vừa dễ chịu.

Hoàng Tuấn khải luồn tay xuống bên dưới thăm dò, anh rất nhanh tìm được điểm nhạy cảm của Kiều Nhã Linh, không do dự mà đâm vào. Kiều Nhã Linh cong người thở hổn hển, tiếng nức nở nghẹn ngào của cô khiến Hoàng Tuấn Khải run lên, anh chỉ muốn ngay lập tức xâm chiếm cơ thể cô.

“Khó… khó chịu quá…”

Hai chân Kiều Nhã Linh quặp chặt tay anh, khiến nơi nào đó càng bị ma sát hơn. Hơi thở nóng rẫy của Hoàng Tuấn Khải phả lên mặt Kiều Nhã Linh, cô nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng, gương mặt cô ửng đỏ vì bị kích tình. Cả cơ thể cô dường như cũng được bao phủ bằng sắc hồng mê người.

Bên dưới đau nhức như muốn nổ tung, Hoàng Tuấn Khải nặng nề thở dốc, anh thấp giọng nói: “Kiều Kiều, em có muốn không?”

Ngón tay của Hoàng Tuấn Khải ra vào càng lúc càng nhanh, Kiều Nhã Linh bị giày vò đến mức không còn chút sức lực nào. Cô cắn môi rên rỉ, ưỡn người như nghênh đón anh.

Hoàng Tuấn Khải suýt chút nữa mất hết lý trí mà chôn mình vào nơi ấm áp của cô. Hoàng Tuấn Khải rất muốn như thế, có điều Kiều Nhã Linh ở trong lòng anh đã say không thể phân biệt được cái gì.

Nếu cô tỉnh táo, cô sẽ điên cuồng phản kháng, không để anh động vào người. Bây giờ cô không thể làm chủ được hành động của mình, liệu cô có thực sự muốn anh không?

Hoàng Tuấn Khải nhấc cầm Kiều Nhã Linh lên, ép buộc cô nhìn anh, anh nặng nề hỏi: “Hãy nhìn cho kỹ người đang ở trước mặt em, nói đi, anh là ai?”

Kiều Nhã Linh mờ mịt nhìn anh, tầm mắt cô như bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc. Cô cảm thấy người đàn ông này vô cùng quen thuộc, nhưng cũng vô cùng xa lạ. Đầu óc cô quay mòng mòng, cô nói: “Không biết, tôi không quen anh”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK