Mục lục
Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 49 Muốn cưới chị xinh đẹp

Ba bảo nếu thích người khác giới nào thì thơm môi người đó, Tiểu Kiệt vừa nhìn thấy chị gái kia liền cảm thấy rất yêu mến. Đây là lần đầu tiên cậu thấy một người xinh đẹp như vậy, dù đang tức giận cũng vô cùng thu hút. Hơn nữa không hiểu sao ba lại gần gũi với chị gái kia đến thế, cậu cũng muốn được làm giống ba.

Nhưng ba sau khi nghe cậu nói như vậy lại trừng mắt nhìn cậu, bộ dạng vô cùng đáng sợ. Tiểu Kiệt không biết tại sao ba mình lại tức giận như thế, cậu nhóc tròn mắt hỏi: “Ba ơi không được ạ? Tiểu Kiệt muốn chị gái thơm thơm giống ba”

Hoàng Tuấn Khải dứt khoát nói: “Không được!”

Tiểu Kiệt ủy khuất nhìn ba, sao ba thơm chị xinh đẹp thì được còn cậu thì không. Tiểu Kiệt cảm thấy rất uất ức, rưng rưng nước mắt, gương mặt bánh bao đáng yêu xị xuống. Tính chiếm hữu của Hoàng Tuấn Khải cực cao, ngay cả con trai cũng không được phép chạm vào Kiều Nhã Linh, cô chỉ được phép thuộc về một mình anh. Hoàng Tuấn Khải rũ mắt nhìn con trai, nhất định phải giáo huấn lại thằng bé mới được. Anh hạ người xuống đối diện với gương mặt non nớt của con trai, véo mũi thăng bé.

“Chị xinh đẹp này chỉ có ba mới được phép thơm thôi hiểu chưa?”

Tiểu Kiệt đương nhiên không hiểu, cậu thắc mắc hỏi: “Tại sao ạ?”

Hoàng Tuấn Khải cau mày, không biết giải thích thế nào, đành nói qua loa: “Tóm lại là con không được thơm môi, đừng hỏi nhiều.”

Tiểu Kiệt cảm thấy rất không công bằng, liên tục mè nheo. Trước đây Tiểu Kiệt đòi gì ba cũng chiều theo ý cậu cả, nhưng bây giờ lại kiên quyết không cho cậu thơm môi chị xinh đẹp. Hoàng Tuấn Khải có chút bực mình vì con trai cứ liên tục đòi hỏi, anh thả cậu bé xuống đất. Tiểu Kiệt phụng phịu nói: “Con muốn chị xinh đẹp cơ”

Hoàng Tuấn Khải thấy làm lạ, Tiểu Kiệt trước giờ ngoài anh ra không theo ai cả, nhưng mới gặp Kiều Nhã Linh một lần đã rất thích cô. Hoàng Tuấn Khải nhìn con trai, không nói không rằng mặc kệ cậu bé. Tiểu Kiệt ỉ ôi một lúc không được, bỗng nhiên thấy đói bụng. Lúc ở trên sân bay cậu vẫn chưa ăn gì cả, đồ ăn ở đó không ngon, cậu chỉ muốn ba đưa đi ăn mà thôi.

“Ba ơi Tiểu Kiệt đói rồi, Tiểu Kiệt muốn ăn cơm” Tiểu Kiệt chạy đến trước mặt Hoàng Tuấn Khải nói.

Hoàng Tuấn Khải liếc con trai: “Không cho con ăn.”

Tiểu Kiệt nhìn ba lạnh lùng đi trước, sờ cái bụng nhỏ lép xẹp, đáng thương nhìn ba mình, có phải vì cậu đòi thơm chị gái xinh đẹp nên ba tức giận không? Tiểu Kiệt lũn cũn chạy theo ba mình, kéo áo ba lại.

“Ba ơi ba giận ạ?”

Hoàng Tuấn Khái vỗ đầu cậu nhóc một cái, không nói gì, bước chân càng nhanh hơn. Thôi xong Cậu bé càng ngày cảm thấy ba không còn coi cậu là bảo bối cưng chiều hết mực nữa. Mấy ngày rồi ba không gọi điện cho cậu, cậu muốn thơm chị xinh đẹp cũng không cho, đến ăn cơm cũng không được phép ăn nốt. Cậu thật là đáng thương, giống như mấy người trong nhà thì thầm với nhau, cậu chỉ là “đồ khuyến mại”, không được ba quan tâm nữa rồi.

Tiểu Kiệt càng nghĩ càng tan nát cõi lòng, đứng yên một chỗ rơi nước mắt. Hoàng Tuấn Khải không thấy con đuổi theo, quay lại về phía sau, thấy cậu bé mặt mũi đỏ bừng nhìn mình, bất đắc dĩ tiến lại gần.

Hoàng Tuấn Khải chìa một ngón tay ra, Tiểu Khải lập tức nắm lấy, thút thít nói: “Ba ơi con không thơm chị xinh đẹp nữa, ba đừng tức giận nha”

Hoàng Tuấn Khải bật cười: “Ngoan”

Hai ba con nắm tay nhau đi ra ngoài, một lớn một nhỏ vô cùng thân thiết. Gương mặt lạnh nhạt thường ngày của Hoàng Tuấn Khải ngập tràn sự cưng chiều, cúi đầu nhìn con trai tung tăng đi bên cạnh mình.

Ra khỏi sân bay, Kiến Quốc đã đợi họ sẵn ở bên ngoài. Hoàng Tuấn Khải bế con trai lên xe, chuẩn bị trở về nhà họ Hoàng. Tiểu Kiệt lần đầu về Việt Nam, đối với tất cả mọi thứ đều rất hiếu kì. Nơi này hoàn toàn khác với NewYork, cậu nhóc hào hứng ngẩng đầu nhìn cảnh vật bên ngoài qua cửa kính ô tô, cái miệng nhỏ liến thoắng không ngừng: “Ba ơi cái kia là gì thế?”

“Ba ơi tòa nhà kia cao quá!”

“Ba ơi sao có nhiều xe máy thế?”

Hoàng Tuấn Khải bị con trai hỏi liên tục đến mức đau cả đầu, anh bế thằng bé ngồi trên đùi mình, nhắc nhở: “Tiểu Khải, yên lặng chút nào”

Trẻ con hiếu động, ngồi một lúc liền ngứa tay ngứa chân, Tiểu Kiệt trượt khỏi đùi ba, tiếp tục quan sát mọi thứ. Hoàng Tuấn Khải đành mặc kệ thằng bé, anh ngả đầu lên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Tiểu Khải nói chán rồi thì ngồi ngắn ngắn lại chỗ cũ, ngoảnh đầu nói với ba: “Ba ơi sau này Tiểu Khải muốn lấy chị xinh đẹp làm vợ”

Tiểu Kiệt bỗng nhiên nhắc đến Kiều Nhã Linh, Hoàng Tuấn Khải bất thình lình mở mắt, liếc nhìn con trai mình. Thằng nhóc mong chờ nhìn ba mình, cậu rất thích chị xinh đẹp, muốn mau mau lớn lên để có thể cưới chị ấy. Ba bảo nếu thích ai thì phải cưới họ làm vợ, sau đó sẽ được sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

Mặt Hoàng Tuấn Khải đen xì, người phụ nữ của anh làm sao có chuyện cho thằng nhóc này cưới được kia chứ. Tiểu Kiệt nhận ra ba có vẻ tức giận, cậu vội vàng ngậm miệng lại. Ba rất ít khi nổi giận với cậu, trừ những lúc cậu phạm lỗi lớn. Mỗi lần nhìn thấy gương mặt nghiêm khắc của ba, cậu rất sợ, ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn.

“Ba ơi, ba cũng thích chị xinh đẹp ạ?” Tiểu Kiệt tò mò hỏi.

Tiểu Kiệt chưa bao giờ thấy ba thân mật với cô gái nào như thế, nhưng chị gái ấy có vẻ không thích ba, cứ liên tục đẩy ba ra, còn ba lại kéo tay người ta không chịu buông. Cậu nhận ra chỉ cần nhắc đến chị gái đó, ánh mắt ba liền trở nên vô cùng dịu dàng, nhưng khi cậu nói muốn thơm hay cưới chị gái xinh đẹp, sắc mặt ba lại rất xấu. Hoàng Tuấn Khải yên lặng không nói gì, lông mày vẫn nhíu chặt như cũ. Tiểu Khải nơm nớp lo sợ, nếu cậu tiếp tục vòi vĩnh nữa có phải ba sẽ không cần cậu nữa không? Tiểu Kiệt vô cùng sợ hãi, nhào vào lòng ba nịnh nọt: “Ba ơi con không cưới chị nữa đâu, tất cả mọi người kể cả chị xinh đẹp đều là của ba hết, Tiểu Kiệt không cần”

Lúc này Hoàng Tuấn Khải mới dịu đi một chút, cười xoa đầu con: “Tốt lắm!”

Người của anh, nhóc con này muốn tranh giành cũng tranh không nổi!

Tiểu Kiệt chớp chớp mắt, quả nhiên ba rất thích chị gái xinh đẹp.

Tiểu Kiệt ngồi suy tư một lúc, cậu cảm thấy chị gái đó có chút quen mắt, hình như cậu đã thấy ở đâu rồi. Tiểu Kiệt chợt nhớ ra, có một lần cậu mở ví của ba đã thấy một bức ảnh nhỏ kẹp trong đấy. Trong hình là một cô gái, chính là chị gái xinh đẹp! Ở ngoài đời chị gái ấy không khác gì nữ thần, nên mới khiến người ba lạnh lùng nghiêm khắc của cậu thích đến vậy.

“Ba ơi, nếu ba thích chị xinh đẹp, sao ba không lấy chị ấy ạ?” Tiểu Kiệt ngây thơ hỏi.

Hoàng Tuấn Khải trầm ngâm, anh lơ đãng nhìn về phía trước, khẽ thở dài. Tiểu Khải thấy ba đột nhiên trở nên buồn bã, chắc là ba không được chị xinh đẹp thích, cậu thấy ba mình thật tội nghiệp, vội vàng an ủi: “Ba đừng lo, ba đẹp trai như vậy, con cũng đẹp trai, chị ấy nhất định sẽ thích chúng ta”

Hoàng Tuấn Khải bậ con vào lòng, nói khẽ: cười trước câu nói hồn nhiên của con, anh ôm ồi có ngày ba nhất định sẽ đưa chị xinh đẹp về”

Tiểu Kiệt rất muốn gặp chị xinh đẹp, cậu nhóc buồn bã nghịch đồ chơi trong tay, làu bàu: “Không biết lần sau có được gặp chị xinh đẹp không?”

Hoàng Tuấn Khải cười: “Nếu con muốn, ba sẽ đưa con đi”

Mắt Tiểu Kiệt sáng lên: “Thật ạ?”

“Ừ” Hoàng Tuấn Khải trả lời.

Tiểu Kiệt vui vẻ không thôi, cái chân nhỏ đung đưa trên ghế, miệng chúm chím cười tủm tỉm. Hoàng Tuấn Khải nhìn bộ dạng của cậu, không khỏi bật cười. Anh ngửa đầu lên ghế, nhớ đến gương mặt của Kiều Nhã Linh, đáy mắt trở nên dịu dàng như mặt nước hồ thu.

Kiến Quốc ở phía trước quay xuống nói: “Chủ tịch, việc học của cậu chủ thì sao ạ?”

Tiểu Kiệt đã lên ba tuổi, phải đi mẫu giáo. Hoàng Tuấn Khải dặn dò Kiến Quốc chuẩn bị thủ tục nhập học cho Tiểu Khải, mấy ngày nữa bắt đầu khai giảng rồi. Cậu nhóc nghe đến việc đi học, gương mặt nhỏ lập tức nhăn nhó, đáng thương nhìn Hoàng Tuấn Khải.

“Ba ơi, Tiểu Kiệt không đi học có được không ạ?”

Tiểu Kiệt không muốn đi học, cậu chỉ muốn ở nhà chơi với ba mà thôi.

“Không được, con đã đến tuổi phải đến trường rồi” Hoàng Tuấn Khải cương quyết nói.

Lúc còn nhỏ lo lăng thằng bé không được chăm sóc chu đáo nên Hoàng Tuấn Khải mới để nó ở nhà, nhưng giờ Tiểu Khải đã ba tuổi, không thể cứ mãi ở nhà như vậy được. Tiểu Kiệt quá dựa dẫm vào anh, anh phải để cho thẳng bé tiếp xúc với nhiều người hơn, như vậy mới tốt cho thằng bé sau này. Tiểu Kiệt chưa bao giờ rời xa nhà, nên ban đầu có lẽ sẽ cảm thấy khó thích ứng, nhưng dần dần sẽ quen thôi.

“Phải ngoan thì mới được gặp chị xinh đẹp” Hoàng Tuấn Khải dụ dõ.

Tiểu Kiệt chớp mắt, phồng má đản đo. Thôi được rồi, vì chị xinh đẹp cậu nhóc quyết định sẽ học mẫu giáo. Hoàng Tuấn Khải cười, thằng bé này bắt đầu trở nên giống anh, thích cô không lối thoát rồi đây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK